Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 589: Người Vân Gia Tới Đạo Nhất Tông!

Lúc này, Vân Thắng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Hai giọt tinh huyết!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, bấm tay một cái, hai giọt tinh huyết bay vào trong đầm nước ...

Oanh!

Toàn bộ đầm nước đột nhiên run lên kịch liệt!

Diệp Huyền có chút khẩn trương nói:

- Tiền bối, đây hẳn là không có vấn đề gì a?

Vân Thắng lãnh đạm nói:

- Thiên phú! Sư phụ ta nói, ta là người có thiên phú tốt nhất từ xưa đến nay...

- Chủ nhân của thanh kiếm kia nói như vậy?

- Ngươi là tên xảo quyệt nhất trong tất cả kiếm tu ta từng gặp qua, ta rất hiếu kì, loại tính tình như ngươi đây, làm sao có thể trở thành kiếm tu? Hơn nữa còn trở thành Kiếm Tiên!

Vân Thắng tức đến kém chút chửi tục, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn dừng một chút, lại nói:

- Không có vấn đề, tiền bối ra tay làm sao có thể có vấn đề?

- Ngừng ngừng!

- Có thể có vấn đề gì sao?

Diệp Huyền gật đầu:

Vân Thắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền ngượng ngập cười cười:

- Sư phụ ngươi đánh rắ...

- Coi như lão phu chưa từng hỏi, ngươi tranh thủ thời gian yên tĩnh một điểm!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Diệp Huyền: "..."

- Tự nhiên, sư phụ ta nói, ta là thiên tài Kiếm đạo tuyệt hảo, ngày sau Vị Ương tinh vực này đều sẽ thần phục dưới kiếm của ta, Diệp Huyền ta, nhất định sẽ...

Lão giả đột nhiên khoát tay áo:

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng chân trời!

Diệp Huyền vội vàng tiếp nhận kiếm, sau đó rút kiếm...

Lúc này, Vân Thắng đột nhiên nói:

Vân Thắng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, đưa kiếm cho Diệp Huyền:

Mà cả kiếm và vỏ kiếm này đều là thánh giai cực phẩm, thực sự có thể nói là giá trị liên thành!

Cứ như vậy, kéo dài ước chừng một lúc lâu sau, Vân Thắng đột nhiên khẽ vẫy tay phải, một thanh kiếm mang theo vỏ kiếm đột nhiên bay ra từ trong đầm nước, cuối cùng vững vàng rơi vào trước mặt hắn.

Vân Thắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lãnh đạm nói:

- Tiền bối, đa tạ!

Diệp Huyền thu hồi kiếm, nhìn về phía Vân Thắng:

- Nhìn một chút!

- Kiếm này chỉ có hình của thanh kiếm kia, không có thần, nhưng mà, đối với ngươi bây giờ mà nói, kiếm này hẳn là vừa vặn. Còn vỏ kiếm này, vỏ kiếm này là ta dùng Băng Hàn thiết rèn đúc mà thành... Mặc kệ là kiếm, hay là vỏ kiếm, đều là thánh giai, hơn nữa đều là thánh giai cực phẩm.

Thánh giai cực phẩm!

Vẻ mặt Diệp Huyền rung động, hắn biết, thánh giai còn phân làm thánh giai hạ phẩm, thánh giai thượng phẩm, cùng với thánh giai cực phẩm.

Ông!

Diệp Huyền nhìn về phía vỏ kiếm, vỏ kiếm hiện lên màu ám hắc, xung quanh vỏ kiếm có một chút hoa văn thần bí, ngoài ra, còn tản ra một cỗ khí tức âm lãnh.

Trong tay Diệp Huyền, kiếm dài ba thước, rộng hai ngón tay, thân kiếm bình thường, chợt nhìn, chỉ là một thanh kiếm vô cùng bình thường!

Kiếm!

- Không cần tạ ơn, lão phu chẳng qua là có chơi có chịu mà thôi! A, nếu ngươi thật sự muốn tạ ơn, về sau chớ có tìm đến lão phu là được.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Tiền bối, khi nào người mới dạy ta đúc khí thuật?

- Đúc khí thuật?

Vân Thắng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Lão phu đáp ứng sẽ dạy ngươi đúc khí thuật khi nào?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Trước đó tiền bối đã nói a, ta là truyền nhân của người!

Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền phía dưới:

Nhìn thấy Diệp Huyền, Vân Khiếu mặt không biểu tình, mà vẻ mặt nam tử thanh niên kia lại có chút âm lãnh.

Trong điện có hai người, chính là hai người Vân Khiếu trước đó.

Diệp Huyền vừa đi vào trong điện, lập tức ngây ngẩn cả người!

Diệp Huyền về tới Đạo Nhất học viện, mà hắn vừa trở lại Đạo Nhất học viện, đã bị Đại trưởng lão gọi vào Đạo Nhất điện.

Tại chỗ, Vân Thắng trầm mặc một lát, sau đó quay người rời đi.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Tiền bối thuận miệng nói, nhưng hai người trước đó ngược lại đã tin là thật...

Nói đến đây, hắn thấp giọng thở dài:

- Ai, tiền bối có dạy hay không cũng không có gì, ta đây chỉ sợ ngày sau nếu ta bại hoại thanh danh của tiền bối, ta đây thật sự là tội đáng chết vạn lần!

Vân Thắng nhíu mày:

- Bại hoại thanh danh của ta? Ngươi làm gì mà bại hoại thanh danh của ta?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Người ngoài đều biết ta là đệ tử của tiền bối, mà đến lúc đó, nếu ta rèn đúc ra đồ vật rác rưởi gì đó, khi đó, chẳng phải là bại hoại thanh danh của tiền bối sao?

Nghe vậy, vẻ mặt Vân Thắng lập tức trầm xuống, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Huyền, Diệp Huyền xoay người chạy.

- Lão phu thuận miệng nói, ngươi tin quỷ gì!

Vân Thắng hừ lạnh một tiếng:

- Đương nhiên tin!

Diệp Huyền nói:

- Ngươi thế mà cũng tin?

Vân Thắng trừng mắt nhìn:

- Hai vị này đến từ Vân gia Thiên Vực, nghe Vân Khiếu nói, giữa ngươi và bọn hắn phát sinh một chút mâu thuẫn?

- Mâu thuẫn?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, có chút mờ mịt:

- Mâu thuẫn gì?

Khóe mắt Đại trưởng lão khẽ co rút, tên này lại chơi chiêu giả ngây giả dại!

Một bên, Vân Khiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Mâu thuẫn gì?

Nói xong, hắn chỉ nam tử thanh niên cách đó không xa:

- Vết thương do kiếm giữa chân mày hắn không phải do ngươi làm sao? Lúc trước hắn kém chút đã chết trong tay ngươi, ngươi...

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Tiền bối, ngươi cũng chớ nói lung tung! Luận bàn giữa ta và vị huynh đài này trước đó, đó là đánh khó hoà giải, khó phân cao thấp, nếu không phải tiền bối kịp thời gọi dừng, có lẽ lúc đó ta đã bại trong tay vị huynh đài này.

Nói xong, hắn ôm quyền với nam tử thanh niên kia:

- Huynh đài thực lực mạnh mẽ, Diệp Huyền ta vạn phần bội phục!

Nghe vậy, nam tử thanh niên sửng sốt, mà cách đó không xa, vẻ mặt Vân Khiếu trở nên vô cùng âm trầm.

Trong điện, Vân Khiếu nhìn chằm chằm Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên cười nói:

- Hóa ra là luận bàn a!

Nói xong, hắn nhìn về phía Vân Khiếu:

- Vân Khiếu huynh, người trẻ tuổi luận bàn với nhau, có chút mâu thuẫn nho nhỏ, không thể tránh được a!

Vân Khiếu lãnh đạm nói:

- Quý viện có thiên tài như thế, thật khiến người hâm mộ a!

Đại trưởng lão cười nói:

- Không dám, tên tiểu tử này tính tình ngang bướng, nếu có chỗ đắc tội, hi vọng Vân Khiếu huynh rộng lòng tha thứ nhiều hơn.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền phía dưới:

- Lui xuống đi!

Diệp Huyền xoay người rời đi, hiện tại, hắn còn bận rộn nhiều sự tình lắm! Nếu không phải cho Đại trưởng lão một chút mặt mũi, hắn cũng lười phản ứng hai người này!

Một khắc đồng hồ sau, hai người Vân Khiếu cũng rời đi Đạo Nhất học viện.

Ngoài học viện, nam tử thanh niên trầm giọng nói:

- Khiếu thúc, cứ tính như vậy?

Vân Khiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử thanh niên:

- Bằng không còn có thể thế nào?

Nam tử thanh niên lạnh lùng nói:

- Lúc trước kém chút hắn đã giết ta!

Vân Khiếu lãnh đạm nói:

- Người ta nói luận bàn cùng ngươi, hơn nữa còn kém chút thua ngươi, ngươi bảo ta phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói với người ta, cả một chiêu của người ta ngươi cũng không thể đỡ được?

Vẻ mặt nam tử thanh niên có chút khó coi:

- Hắn đánh lén, nếu không phải đánh lén, sao ta lại...

Vân Khiếu lắc đầu:

- Ta đã tra xét người này một thoáng, người này trẻ tuổi như thế nhưng đã đạt đến Kiếm Tiên, không phải người bình thường.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua nam tử thanh niên:

- Việc cấp bách hiện tại là trở về bẩm báo với gia tộc sự tình của Vân Thắng, về phần mối thù với thiếu niên này, ngày sau có rất nhiều cơ hội báo thù.

Nói xong, hắn quay người biến mất ở cuối chân trời.

Nam tử thanh niên do dự một chút, cuối cùng, hắn hung hăng nhìn thoáng qua phương hướng Đạo Nhất học viện, sau đó đi theo.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận