Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 408: Quỳ Xuống!

Trên núi, Mặc Vân Khởi đột nhiên gầm thét:

- Im miệng, đám tạp chủng các ngươi, nếu không nhờ Diệp thổ phỉ trấn thủ trong thành, nơi này sớm đã bị đồ! Các ngươi có thể có chút IQ con mẹ nó không?

- Nếu không phải do Diệp Huyền hắn, Ma tông và Quỷ Tông sao lại tới đây? Hộ Giới Minh sẽ nhằm vào Thanh Châu sao? Đều do Diệp Huyền hắn! Tất cả những thứ này, đều do Diệp Huyền gây ra!

- Diệp Huyền mới là kẻ cầm đầu, nếu không vì hắn, những tu sĩ Trung Thổ Thần Châu đó căn bản sẽ không tới Thanh Châu!

- Chúng ta không cần hắn bảo hộ, chỉ cần hắn nhanh chóng cút đi là được...

- ...

Trên núi, Mặc Vân Khởi tức đến muốn nổ phổi! Hắn còn muốn nói gì nữa, Diệp Huyền lại lắc đầu cười một tiếng:

- Lúc cần ta, ta là Diệp quốc sĩ, Diệp viện trưởng... Lúc không cần ta, ta chính là tai họa Thanh Châu... Cũng được, như bọn hắn muốn, chúng ta đi. Truyền lệnh xuống, toàn thể Thương Lan học viện rời đi.

- Cũng không phải hành động theo cảm tính.

Mọi người yên lặng.

- Chớ có hành động theo cảm tính!

- Những người này, không đáng để Diệp Huyền ta và các ngươi liều mạng. Chúng ta không có năng lực làm người cứu thế, chúng ta có thể làm, chỉ là bảo vệ bản thân thật tốt.

Trên núi, đám người Mặc Vân Khởi đều nhìn về phía Diệp Huyền.

Sở dĩ xung quanh Khương quốc vẫn có thể yên bình như vậy, tự nhiên là bởi vì Diệp Huyền và Thương Lan học viện, mà bây giờ, bọn hắn không thua Hộ Giới Minh, lại thua bởi những người mà bọn hắn vốn luôn bảo vệ.

- ...

Thất vọng đau khổ!

Lục Cửu Ca trầm giọng nói:

Rời đi!

Nói xong, hắn nhìn qua phía dưới:

- Không sợ đối thủ cường đại, chỉ sợ đồng đội như heo.

Diệp Huyền lắc đầu:

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

Không thể không nói, tất cả mọi người giữa sân đều thất vọng đau khổ.

Mặc Vân Khởi lắc đầu thở dài:

Mặc Vân Khởi sờ lên trán Diệp Huyền:

- Giải tán!

Mọi người nhìn về phía Kiếm Sở Sở, Kiếm Sở Sở nói khẽ:

Diệp Huyền nói khẽ:

- Kỳ thật, cũng không phải giải tán thật, mà là chia thành tốp nhỏ, mọi người từ sáng vào tối, sau đó phát triển thật tốt.

- Nếu rời đi, chuẩn bị đi nơi nào?

Giữa sân, mọi người đều là dồn dập gật đầu.

- Cũng thế, bây giờ Thương Lan học viện chúng ta bị Hộ Giới Minh nhằm vào, mà chúng ta, căn bản không có thực lực đối kháng với Hộ Giới Minh, chia thành tốp nhỏ cũng là một biện pháp.

Mặc Vân Khởi suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Giải tán ngay tại chỗ!

- Bây giờ, Hộ Giới Minh đích thân ra tay, tính chất đã hoàn toàn khác biệt. Chỉ khi chúng ta giải tán, mới có thể tự vệ!

Tự vệ!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Tất cả mọi người sửng sốt.

- Nên giải tán!

Lúc này, Kiếm Sở Sở ở một bên đột nhiên nói:

- Diệp thổ phỉ, ngươi, ngươi không phải phát sốt chứ?

Kiếm Sở Sở lại nói:

- Hiện tại nếu như Thương Lan học viện tiếp tục nữa, sẽ không đơn giản là đối địch với Hộ Giới Minh, còn phải đối địch với toàn bộ tu sĩ Thanh Châu... Đơn giản mà nói, trong ngoài đều không phải người của ta. Đã như vậy, không bằng chúng ta rút đi, tự phát triển trong tối, đối với chúng ta mà nói, kỳ thật không phải chuyện xấu.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Cứ làm như thế đi! Sau khi mọi người rời đi Thương Lan học viện, lập tức ẩn núp, bản thân tự phát triển. Mà ta, cũng có chuyện cần phải xử lý một chút. Chờ đến thời cơ thích hợp, ta sẽ triệu hoán mọi người, hi vọng khi đó, một người cũng không thiếu!

Lúc này, Kiếm Sở Sở đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyền:

- Đừng để chúng ta chờ quá lâu!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền nhìn qua một bên, nơi đó, là Lục Cửu Ca và Mặc Nguyên, cùng với Phong Lam.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ngươi đừng nói nhảm nhiều!

Mặc Vân Khởi trừng mắt liếc:

Bạch Trạch đột nhiên nói.

- Đánh không lại làm sao bây giờ?

- Bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi cần, ta và Bạch Trạch, cứ gọi là đến. Còn có, lúc gặp lại, nhất định ta sẽ đánh thắng được ngươi.

Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch đi tới trước mặt Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi vỗ vai Diệp Huyền:

Diệp Huyền nhìn qua Lục Cửu Ca, người sau nói khẽ:

- Hộ Giới Minh sẽ không bỏ qua ngươi, chỉ có điều hiện tại bọn hắn còn không dám tuyệt sát ngươi, với ngươi mà nói, bây giờ thời gian rất gấp gáp, bởi vì nếu bọn hắn vẫn dám tiếp tục nhằm vào ngươi, vậy có nghĩa, mặc dù bây giờ bọn hắn không dám giết ngươi, nhưng về sau khẳng định dám.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta hiểu rõ.

Nói xong, hắn bấm tay một cái, một nạp giới bay đến trước mặt Lục Cửu Ca:

- Trong nạp giới, năm ức cực phẩm linh thạch. Đạo binh Thương Lan, làm phiền Lục quân sư.

Lục Cửu Ca thu hồi nạp giới:

- Yên tâm, lần sau gặp gỡ, bọn hắn sẽ cho ngươi một niềm kinh hỉ rất lớn. Bảo trọng!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Mặc Nguyên cũng không cự tuyệt, thu hồi nạp giới, sau đó quay người rời đi cùng Phong Lam.

- Trong nạp giới, có một ức cực phẩm linh thạch. Mặc dù chúng ta tạm thời ẩn lui, thế nhưng, chuyện tu luyện của bọn hắn cũng chớ có suy giảm.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn bấm tay một cái, một nạp giới rơi vào trước mặt Mặc Nguyên:

- Kỳ thật, ta sớm đã có ý dẫn bọn hắn ra ngoài.

Mặc Nguyên cười nói:

- Ba vị, những học viên Thương Lan học viện kia, làm phiền các ngươi xử lý.

Rất nhanh, hai người vừa đánh náo vừa rời đi, mà sau khi đi rất xa, Mặc Vân Khởi vẫy vẫy tay với Diệp Huyền...

Giữa sân, chỉ còn lại Thác Bạt Ngạn và Kỷ An Chi.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Kỷ An Chi, nói khẽ:

- Ta đã đáp ứng Kỷ lão, sẽ biến Thương Lan học viện thành một học viện tốt nhất Thanh Thương giới, lời ta đã nói, nhất định sẽ làm được!

Kỷ An Chi khẽ gật đầu, nàng trầm mặc một hồi lâu, sau đó nói:

- Ta không có nơi nào để đi!

Không có nơi nào để đi!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Vậy ngươi cứ ở lại nơi này.

Kỷ An Chi nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười, sau đó lấy ra một chiếc hộp màu vàng óng đưa cho Kỷ An Chi, trong hộp, là Thập Nhị Kim Nhân!

Diệp Huyền cười nói:

- Yên tâm, mặc dù chúng ta sẽ rời đi nơi này, thế nhưng, chỉ cần ta còn sống, sẽ không ai dám tới gây rối!

Một bên, Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói:

- Đi cùng với ta!

Kỷ An Chi nhìn về phía Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn nói khẽ:

- Đi Ninh quốc với ta, có thể chiếu cố lẫn nhau. Ở chỗ này, cuối cùng sẽ có rất nhiều phiền phức.

Kỷ An Chi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Thác Bạt Ngạn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Sau này dự định thế nào?

Diệp Huyền nói:

- Đi tìm một vật, tìm được, ta sẽ tới tìm các ngươi ngay.

Thác Bạt Ngạn khẽ gật đầu:

- Ta chờ ngươi!

Nói xong, nàng dẫn theo Kỷ An Chi quay người rời đi. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, Kỷ An Chi đột nhiên dừng lại, nàng quay người đi đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó lấy ra một nạp giới đưa cho Diệp Huyền, tiếp theo, nàng quay người kéo Thác Bạt Ngạn nhanh chóng rời đi.

Trong nạp giới, đều là thức ăn...

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, thu hồi nạp giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận