Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 291: Thiên Kiếm

Thời gian tiếp đó, trừ điên cuồng tu luyện, Diệp Huyền còn hỗ trợ kiến thiết Thương Lan học viện.

Thương Lan học viện hiện tại, hoàn toàn có thể nói là đệ nhất thế lực Khương quốc, tài lực cũng cực hùng hậu, vượt xa thu thuế cả năm của Hoàng thất Khương quốc, có thể nói, tốc độ phát triển của Thương Lan học viện vô cùng kinh khủng.

Ngay khi Thương Lan học viện nhanh chóng phát triển, biên giới Thanh châu đột nhiên bộc phát đại sự.

Cực nam Thanh châu, một mảnh hoang nguyên vắng vẻ đột nhiên xuất hiện kiếm quang trảm thiên, nháy mắt chém nát mấy trăm dặm mây, hơn nữa còn không tiêu tán, duy trì mãi nơi chân trời.

Giờ khắc này, toàn bộ Thanh châu đều khiếp sợ.

Rất nhanh, toàn bộ Thanh châu đều đồn cực nam xuất hiện Thiên giai linh khí! Mà thanh linh khí này, còn là một thanh kiếm!

Thiên kiếm!

Trên Chân kiếm là Thiên kiếm, một thanh Chân kiếm đã là hàng cực phẩm, mà Thiên kiếm, đừng nói Thanh châu, dù là Trung Thổ Thần Châu cũng là đồ tốt cực đỉnh!

Mặc Vân Khởi lắc đầu:

- Kỳ quái thế nào?

Diệp Huyền nhấp một ngụm trà:

Diệp Huyền hỏi:



Diệp Huyền lắc đầu:

Nhất thời, cả Thanh châu đều sôi trào, vô số người chạy tới cực nam, thậm chí Thương Lan châu cùng Trung Thổ Thần Châu cũng có người chạy tới.

Mặc Vân Khởi nói:

Thương Lan điện, mọi người tề tụ.

Thiên kiếm, ai mà không động tâm?

- Chuyện này tất có kỳ quái!

Mặc Vân Khởi: “…”

- Các ngươi thấy chuyện Thiên kiếm ở cực nam thế nào?

Lục Cửu Ca đột nhiên nói:

- Không biết!

- Không biết, vậy ngươi nói làm gì?!

Diệp Huyền cười nói:

Mọi người cùng nhìn về Diệp Huyền.

Diệp Huyền hơi nghi hoặc:

Mọi người cùng nhìn Lục Cửu Ca, Lục Cửu Ca cười khẽ:

Diệp Huyền cười nói:

- Đơn giản là âm mưu của đám Thương Mộc học viện mà thôi!

- Vì sao không đi?

Thiên kiếm, đúng là hắn rất động tâm, nhưng hắn sẽ không ngu tới mức biết bẫy mà vẫn đi.

- Vậy bọn hắn cược sai rồi!

- Thanh châu không thể có Thiên kiếm, mà dù có, cũng không thể xuất hiện theo phương thức này, nó như vậy, chính là sợ người trong thiên hạ không biết. Bởi vậy, ta đoán, việc này tất là có người cố ý gây nên!

- Dựa vào cái gì, mà bọn hắn dám chắc ta sẽ tới?

Lục Cửu Ca cười nói:

- Nếu không sai, vậy chuôi kiếm này là thật. Bọn hắn đang cược, cược ngươi sẽ không chịu nổi dụ hoặc này.

Không thể nghi ngờ, thứ này nhất định nhằm vào Diệp Huyền!

- Hẳn là như thế, đây chính là cái bẫy mà bọn hắn thiết kế vì ngươi!

Lục Cửu Ca gật đầu:

- Bọn hắn muốn dẫn ta qua?

Lục Cửu Ca đột nhiên hỏi.

Mọi người cùng nhìn Lục Cửu Ca, Lục Cửu Ca cười nói:

- Đây là một cái bẫy, nhưng cũng là một kỳ ngộ. Hơn nữa, nếu ngươi không tới, bọn hắn sẽ dùng tới các loại phương thức khác. Giờ ngươi có Thương Lan học viện cần gánh, bên người có quá nhiều thứ cần bận tâm, bởi vậy, ngươi không tránh nổi.

Kiếm Sở Sở ở bên gật nhẹ tán thành:

- Lục cô nương nói không sai, nếu ngươi không tới, bọn hắn tất sẽ dùng tới cách khác. Hiện tại, giữa ngươi cùng bọn hắn đã kết thành tử thù, bọn hắn tuyệt không dễ dàng bỏ qua.

Khương Cửu hơi nhíu mày:

- Bọn hắn biết rõ thực lực của Diệp Huyền, lại vẫn bố trí như thế, chứng tỏ bố cục này tuyệt không đơn giản, nếu để Diệp Huyền tới…

Lục Cửu Ca cười nói:

- Không cần e ngại!

Nếu đạt được, lập tức trấn áp là được!

Trước mắt, Linh Tú kiếm của hắn tạm không thể thôn phệ Thiên kiếm, nói cách khác, nếu Thiên kiếm này cắn trả, hắn căn bản không thể đối kháng. Có điều, hắn cũng không cần trực tiếp thôn phệ a!

Sắc mặt Diệp Huyền hơi trầm xuống.

Thiên kiếm!

- Thiên kiếm, bảo vật đạt tới thiên cấp, đã được xưng là đoạt thiên địa tạo hóa, bản thân chúng nó đã sớm có linh trí, cũng chính là kiếm linh, nếu như nó giả bộ nhận ngươi làm chủ, sau đó trong thời khắc mấu chốt lại xuất thủ với ngươi, như vậy ngươi chết chắc.

Diệp Huyền nhìn Kiếm Sở Sở, Kiếm Sở Sở nói khẽ:

- Qua cái chết của Lý Mục lần trước, bọn hắn nhất định không dám xuất động cường giả Vạn Pháp cảnh cùng Ngự Pháp cảnh tới đối phó ngươi, lần này cực nam xuất hiện Thiên kiếm, người của bọn hắn chỉ có thể rơi vào ba tình huống. Thứ nhất, muốn mượn đao giết người, ví như dùng yêu nghiệt của Trung Thổ Thần Châu chém giết ngươi. Thứ hai, bố trí trận pháp hoặc kết giới, áp chế ngươi, khiến ngươi không thể phát huy toàn bộ thực lực!

- Thứ ba thì sao?

Khương Cửu vội hỏi.

Lục Cửu Ca nói khẽ:

- Mượn thanh Thiên kiếm này giết ngươi!

Diệp Huyền nhíu mày:

- Mượn thanh Thiên kiếm này giết ta? Kiếm có thể giết ta?

Kiếm Sở Sở đột nhiên nói:

- Có thể!

Lục Cửu Ca đặt chén trà xuống, nhìn Diệp Huyền:

- Đặt bẫy thế nào?

Khương Cửu hỏi:

- Bọn hắn dám đào hố, sao chúng ta không thể phản bẫy lại?

Lục Cửu Ca cầm chén trà nhấp nhẹ, cười nói:

Mọi người lần nữa nhìn Lục Cửu Ca, nữ tử này không lớn, nhưng luôn giữ một vẻ trấn định tự nhiên.

Một thanh Chân kiếm đã có giá tới mấy chục ức, vậy một thanh Thiên kiếm thì sao? Tuyệt đối là con số trên trời a!

Nếu nói hắn không động tâm, như vậy hoàn toàn là giả. Nhưng hắn cũng biết, đối phương đã dám lấy thứ trân quý như vậy ra dụ hắn, thế cục này, tuyệt không thể tầm thường!

Lúc này, Lục Cửu Ca lại nói:

- Mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng là một kỳ ngộ. Nếu ngươi đi, thứ nhất có thể đạt được một thanh Thiên kiếm, thứ hai, có thể kéo dài chút thời gian cho Thương Lan học viện, để học viên cùng đạo binh Thương Lan học viện đạt được thêm thời gian rèn luyện.

Nói tới đây, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Trên người ngươi còn có Thập nhị Kim nhân, dù Vạn Pháp cảnh có tới, với thực lực hiện tại của ngươi, lại thêm Thập nhị Kim nhân, hoàn toàn có thể ngăn được một hồi. Nếu Vạn Pháp cảnh không tới, coi như yêu nghiệt đầu bàng Trung Thổ Thần Châu, cũng không thể tùy tiện động tới ngươi.

Khương Cửu lắc đầu:

- Vẫn nguy hiểm.

Lục Cửu Ca đang muốn nói, Diệp Huyền lại đột nhiên cười:

- Lục cô nương, ta có một vấn đề.

Lục Cửu Ca nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Vì sao ta phải để bọn hắn nắm mũi dẫn đi?

Lục Cửu Ca nhìn Diệp Huyền, chậm rãi chờ hắn nói tiếp.

Diệp Huyền cười không nói.

Một hồi sau, Lục Cửu Ca đột nhiên lắc đầu cười:

- Là ta không nghĩ chu toàn. Đúng vậy, chúng ta có thể đi ngược lại lối cũ.

- Các ngươi nói gì vậy?!?

Mặc Vân Khởi đột nhiên hỏi.

Lục Cửu Ca cười nói:

- Ngươi nên đọc nhiều sách hơn.

Mặc Vân Khởi sạm mặt lại, chê hắn ngu ngốc sao?

Một bên, Bạch Trạch vỗ vai Mặc Vân Khởi:

- Ngươi a, đã ngốc còn không tự biết bản thân, mặc dù ta cũng không hiểu, nhưng ta không hỏi, ta không hỏi, bọn hắn sẽ không biết là ta ngốc!

Mọi người: “…”

Nhìn biểu lộ mọi người, Bạch Trạch có chút ngạc nhiên:

- Ta nói sai gì sao?

Mọi người lắc đầu.

Mặc Vân Khởi vỗ vai Bạch Trạch, vẻ mặt đầy thương hại.

Bạch Trạch: “…”



-:
Bạn cần đăng nhập để bình luận