Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2705: Còn đấu kiểu gì nữa?

Uỳnh!

Một quyền này của nàng vừa xuất hiện thì đường kiếm quang kia đã bị ép dừng lại!

Bên trong kiếm quang chính là kiếm của Diệp Huyền!

Có điều, kiếm của Diệp Huyền đã xuyên qua nắm đấm của tam cô nương đồng thời đâm vào khoảng nửa tấc!

Tam cô nương thu quyền lại, song ngay sau đó nàng lại đánh tiếp một quyền.

Uỳnh!

Đường kiếm quang kia vỡ tan, mà khoảnh khắc kiếm quang vỡ tan, một thanh kiếm im lặng xuất hiện giữa trán tam cô nương. Có điều, kiếm chỉ cách trán nàng tầm nửa thước rồi dừng lại!

Bởi lẽ không biết từ lúc nào mà tam cô nương đã nắm chặt lấy kiếm trong kiếm quang!

Có điều, trên người tam cô nương cũng có mất vết kiếm chém.

Diệp Huyền trầm mặc rồi bỗng xòe tay, Vô Thượng Kiếm xuất hiện trong tay hắn. Mang theo Vô Thượng Kiếm, Diệp Huyền xuất hiện trước mặt tam cô nương và chém một kiếm xuống!

Mệnh Quyền!

Tam cô nương nhìn Diệp Huyền, tay phải nàng thả lỏng, đoạn nói: "Tiếp tục đi!"

Những tiếng nứt vỡ vang lên khiến người ta phải tê da đầu!

Tam cô nương siết chặt tay, một quyền thế lớn mạnh cuộn trào tỏng tay nàng.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía xa xa bỗng xòe tay ra. Chỉ trong chốc lát, vô số kiếm quang xuất hiện trong Kiếm Vực.

Bạt Kiếm Thuật!

Tam cô nương chầm chậm nhắm mắt lại, lúc những đường kiếm khí này đến trước mặt nàng, tay phải nàng siết chặt lại, một quyền thế lớn mạnh bỗng nhiên cuộn trào trong cơ thể nàng.

Vụt vụt vụt vụt!

Kiếm của Diệp Huyền đã có thể phá tan phòng ngự của nàng, có điều vẫn chưa đủ, bởi vì nó không thể uy hiếp chí mạng đến nàng!

Diệp Huyền bị đánh bay về phía sau!

Không thiêu đốt thọ mệnh, chỉ đơn giản là quyền thế của Mệnh Quyền. Mà quyền thế này đã áp chế tất cả kiếm khí của Diệp Huyền. Không chỉ có vậy, Kiếm Vực cũng rung chuyển, sắp không thể chịu nổi sức mạnh này rồi.

Có điều ngay sau đó, hắn lại xông lên.

Một kiếm của Diệp Huyền xuất hiện, kèm theo đó là sức mạnh vô cùng lớn cuốn quanh tam cô nương...

Uỳnh!

Trong tay nàng là bản đồ mà Diệp Huyền đưa cho!

Hắn cũng hiểu ra một điều rằng không có cực hạn, chỉ có cực hạn lớn hơn mà thôi!

Nàng cũng biết một ít về nữ tử thần bí ở Thánh Địa. Đây chắc chắn là kẻ địch lớn nhất từ trước đến nay mà Diệp Huyền phải đối mặt.

Còn về Mệnh Quyền thì hắn chưa thể tu luyện, bởi vì muốn có được thọ mệnh chi lực thì phải thiêu đốt thọ mệnh, hắn thực sự không thiêu đốt được!

Nữ nhân đó còn kết bè kết phái!

Cứ thế, trong khoảng thời gian tiếp đó, ngày nào hắn cũng luyện tập với tam cô nương, luyện Thuấn Sát Nhất Kiếm và Bạt Kiếm Thuật.

Nữ nhân kia không ngăn cản hắn tu luyện, thế nhưng lại ngăn cản hắn đi tìm Đinh cô nương. Rõ ràng rằng nữ nhân kia khá là kiêng dè Đinh cô nương.

Với Diệp Huyền mà nói, đương nhiên là hắn không thể ngồi yên chờ chết.

Thế thì còn đấu kiểu gì nữa!

Trong lúc luyện tập, Thuấn Sát Nhất Kiếm và Bạt Kiếm Thuật của Diệp Huyền càng lúc càng mạnh...

Như lời tam cô nương nói, hiện giờ Diệp Huyền không thể đối kháng với nữ tử thần bí kia!

Đối phương và Diệp Huyền không phải người cùng thời đại.

Hơn nữa, thứ duy nhất của Diệp Huyền có thể uy hiếp đến nàng là huyết mạch thì lại bị nàng phong ấn. Điều quan trọng nhất là nữ nhân kia không chỉ có một mình!

Còn về An Lan Tú, nàng đã không còn ở Đạo Môn nữa mà tới một tinh không nào đó.

Trong tinh không, An Lan Tú ngự kiếm bay đi.

Diệp Huyền biết, nếu như hắn đi tìm thì nữ tử thần bí kia chắc chắn sẽ đánh hơi được, thế nên hắn ở Đạo Môn khổ luyện, âm thầm để An Lan Tú đi tìm vị Đinh cô nương kia...

Đi tìm vị Đinh cô nương kia!

Lần này An Lan Tú cũng không đi một mình mà đưa theo tiểu tháp và Kiếm Linh.

Bởi lẽ tiểu tháp có thể giúp An Lan Tú giấu đi khí tức, còn Kiếm Linh đi theo đương nhiên là để quản lí tiểu tháp. Không có Kiếm Linh thì tiểu tháp sẽ nghịch loạn mất!

An Lan Tú đột nhiên dừng lại, nàng mở bản đồ mà Diệp Huyền đưa cho mình ra. Hồi lâu sau, nàng hoá thành một đường lưu quang rồi biến mất mãi cuối tinh không.

Nữ tử thần bí rời khỏi Thánh Vực, sau đó nàng tới một tinh không, khẽ búng ngón tay, tinh không trước mặt nàng bèn xuất hiện một vết nứt. Nàng cũng lập tức xuất hiện tại một tinh vực nào đó.

Nữ tử thần bí còn chưa dừng lại thì tinh không tiếp tục nứt vỡ, tiếp tục bước nhảy không gian.

Cứ thế, khoảng hai canh giờ sau, nàng dừng lại. Mà lúc này, nàng đang đứng trong một tinh không tịch mịch.

Trong tinh vực này không có bất cứ khí tức của sinh mệnh nào. Không chỉ có vậy, khắp nơi đều toả ra thứ mùi thối rữa khiến người ta buồn ói.

Nữ tử thần bí phất tay, thứ mùi thối rữa xung quanh lập tức biến mất. Nàng liếc mắt nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng hoá thành một đường lưu quang và tiến vào một tinh cầu tịch mịch!

Sau khi tiến vào tinh cầu, nàng không khỏi nhíu mày, bởi lẽ trên tinh cầu này toàn là tử khí và mùi thối rữa. Không chỉ có vậy, khắp nơi còn toàn là thi thể thối rữa.

Nữ tử thần bí bay về phía xa xa, không lâu sau nàng đã tới trước một cổ thành. Lúc lại gần cổ thành, một luồng khí tức hư thối khiến người ta buồn nôn ập đến như một cơn sóng. Trong luồng khí tức hư thối này còn có cả mùi máu tanh.

Nữ tử thần bí nhìn về phía toà thành, bên trong thành toàn là thi thể. Những thi thể này đều chết không lâu, song tất cả đều được ngâm dưới huyết thuỷ. Loại huyết thuỷ này chứa một sức mạnh thần bí, là sức mạnh thần bí này đã giúp những cỗ thi thể này tồn tại.

Khắp toà thành có ít nhất trăm vạn thi thể!

Nơi này đúng là địa ngục nhân gian.

Nữ tử thần bí nói: "Có vài người thực lực càng mạnh thì giới hạn càng thấp!"

Nói đoạn, nàng bèn búng ngón tay. Trong thành, một cỗ quan tài màu đen chầm chậm bay lên. Trên quan tài có vô số phù lục màu máu, trông quỷ dị vô cùng.

Đúng lúc ấy, cỗ quan tài kia đột nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, một giọng nói hung dữ vang lên: "Kẻ nào dám làm phiền bản đế tu luyện, chán sống rồi hả?"

Giọng nói kia vừa dứt thì một đường huyết quang đã trào ra từ quan tài, sau đó bay thẳng về phía nữ tử thần bí.

Ở phía dưới, nữ tử thần bí khẽ phất tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận