Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3631. Ta muốn gặp nàng ta!



Chương 3631. Ta muốn gặp nàng ta!




Đồ đệ?
Vẻ mặt Tuyết Linh Lung trở nên kì quái!
Diệp Huyền cười nói: “Ngươi không muốn hả?”
Tuyết Linh Lung do dự một lát.
Diệp Huyền mỉm cười: “Không miễn cưỡng!”
Nói đoạn, hắn chỉ về phía xa xa: “Linh Lung cô nương, ta đưa ngươi ra ngoài nhé!”
Tuyết Linh Lung sững sờ một lát rồi nói: “Chúng ta không vào đại điện kia sao?”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Vậy ngươi vào đi!”
Tuyết Linh Lung kinh ngạc: “Ngươi thì sao?”
Diệp Huyền cười ha ha, hắn không đáp lời.
Tuyết Linh Lung hiểu rồi!
Dựa vào đâu mà người ta phải đưa nàng vào cùng?
Tuyết Linh Lung trầm mặc một hồi rồi nói: “Tiền bối, ngươi nhìn trúng ta ở điểm gì?”
Diệp Huyền cười ha ha: “Ngại quá, hiện giờ ta không muốn nhận ngươi làm đồ đệ nữa!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người đi về phía đại điện.
Tuyết Linh Lung sững sờ, ngay sau đó nàng cũng đi theo. Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên dừng bước, hắn quay người nhìn Tuyết Linh Lung và cứ nhìn nàng như vậy, không lên tiếng, nhưng vẻ mặt thì hơi lạnh lùng.
Tuyết Linh Lung kinh ngạc, nàng biết nam nhân này tức giận rồi!
Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng đi theo ta nữa, ta chỉ nói một lần!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người đi vào đại điện.
Vẻ mặt Tuyết Linh Lung khó coi vô cùng.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền tới trước cửa đại điện, hắn phất tay áo, cửa đại điện chầm chậm mở ra, sau đó hắn tiến vào.
Bên trong đại điện trống không.
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, ánh sáng trong đại điện ảm đạm, giữa đại điện có một nam tử trung niên đang ngồi!
Nam tử trung niên này mặc trường bào màu xám, tóc dài xõa tung, hai tay đặt trên gối, không có chút khí tức nào.
Khổ Tu?
Diệp Huyền đi đến trước mặt nam tử trung niên, hắn trầm mặc một hồi rồi khẽ hành lễ.
Tới nơi này thì đừng có nghĩ gì hết, cứ hành lễ đã, biết đâu lại có truyền thừa!
Đúng lúc ấy, nam tử trung niên kia bỗng ngẩng đầu, trông thấy cảnh tượng ấy khóe miệng Diệp Huyền giật giật, còn sống à?
Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại gạt phăng suy nghĩ ấy đi. Nam tử trung niên này không có khí tức sinh mệnh gì cả, chắc là đối phương đã hi sinh rồi!
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền một hồi rồi cười nói: “Có thể không bị những thời không kia ảnh hưởng… Thiếu niên, ngươi không đơn giản đâu!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Khổ Tu tiền bối?”
Nam tử trung niên cười nói: “Không ngờ tới giờ vũ trụ còn có người nhớ đến ta!”
Diệp Huyền vội cung kính hành lễ: “Hóa ta thật sự là Khổ Tu tiền bối! Khổ Tu tiền bối đã sáng lập ra Nguyên Thần cảnh, mở ra một con đường tu luyện mới cho chúng ta, công đức này người đời sau nào dám quên?”
Quy tắc sinh tồn khi ở bên ngoài: Rảnh thì cứ nịnh hót nhiều vào, ai mà chẳng thích nghe mấy lời hay ý đẹp?
Nghe Diệp Huyền nói vậy, vẻ mặt Khổ Tu cũng tươi cười hơn: “Tiểu gia hỏa, ngươi mới chỉ Thần Thể cảnh nhưng lại có thể vào đây, ắt là ngươi đã dùng thần vật nào đó, đúng chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Khổ Tu mỉm cười: “Ta có thể xem không?”
Diệp Huyền chìa tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn bay đến trước mặt đối phương.
Khổ Tu cầm lấy Thanh Huyền Kiếm, ngay sau đó vẻ mặt hắn ta thay đổi, như thể hắn ta vừa nhìn thấy quái vật vậy!
Diệp Huyền nhìn Khổ Tu, hắn không nói gì.
Đúng lúc ấy, cơ thể Khổ Tu đột nhiên rung lên. Cùng lúc đó, cơ thể hắn ta xuất hiện một thời không thần bí!
Là thời không thần bí trong Thanh Huyền Kiếm!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn thay đổi, cái tên này có thể thôi động Thanh Huyền Kiếm ư?
Rất nhanh sau đó, hắn phát hiện, không phải đối phương đã thôi động Thanh Huyền Kiếm mà là đối phương phát hiện ra thời không bí mật trong Thanh Huyền Kiếm, sau đó cưỡng chế dẫn ra!
Là dẫn ra chứ không phải tách ra!
Dù Khổ Tu có nghịch thiên đến mức nào cũng không thể tách Thanh Huyền Kiếm ra!
Bởi lẽ thanh kiếm này là do Thanh Nhi tạo ra!
Dẫu vậy, hắn ta làm được như vậy cũng đã nghịch thiên lắm rồi!
Lúc này Diệp Huyền thấy kinh ngạc vô cùng. Thanh Nhi và cha hắn, rồi cả đại ca hắn đều rất mạnh, thế nhưng trừ ba người họ ra, thế gian này thực ra cũng có rất nhiều người ưu tú, giỏi giang!
Ba người Thanh Nhi có thể yêu nghiệt đến vậy, nhưng Diệp Huyền hắn thì không thể!
Đệ nhất nhân dưới Tam Kiếm?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn lắc đầu cười, hắn chém gió hơi quá rồi!
Vẻ mặt Khổ Tu không ngừng thay đổi, ban đầu là kinh ngạc, song sau đó lại trở nên bất lực, cuối cùng thì hoang mang…
Hồi lâu sau, hắn ta chầm chậm nhắm hai mắt lại, nụ cười trông có vẻ khổ sở: “Cứ tưởng mình hành đạo sớm, không ngờ có người còn sớm hơn… Ha ha… Tuyết Sơn Vương, ta thua rồi! Nhưng ngươi cũng không thắng đâu…”
Nụ cười của hắn ta tràn ngập vẻ khổ sở.
Diệp Huyền đứng bên cạnh trầm mặc.
Hồi lâu sau, Khổ Tu nhìn Diệp Huyền: “Người tạo ra thanh kiếm này đang ở đâu?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết!”
Vẻ mặt Khổ Tu ảm đạm: “Tiếc quá!”
Nói đến đây, có vẻ như hắn ta nhận ra điều gì đó nên lại nhìn mũi kiếm của Thanh Huyền Kiếm. Ngay sau đó, hắn ta nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Người tạo ra thanh kiếm này chắc là đối xử với ngươi tốt lắm, đúng không?”
Diệp Huyền nhếch miệng: “Đúng vậy!”
Khổ Tu nhìn Diệp Huyền: “Ta muốn gặp nàng ta!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Tốt nhất là đừng gặp!”
Khổ Tu mỉm cười, hắn ta xòe tay ra, một cái hộp màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Hắn ta đưa cái hộp đến trước mặt Diệp Huyền: “Mọi thứ của ta đều ở trong cái hộp này!”
Diệp Huyền xao động!
Tất cả!
Bảo vật của cường giả cấp bậc như thế này sao có thể là bảo vật bình thường?
Phát tài rồi!
Hết chương 3631.



Bạn cần đăng nhập để bình luận