Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 43: Ngân Giáp, Kim Đao!

Ý cảnh!

Một loại cảnh giới hư vô mờ mịt, nhưng nó lại thực sự là tồn tại chân thực!

Thế gian có rất nhiều loại ý cảnh, Kiếm ý, Thương ý, Quyền ý, Sát ý, Chiến ý… bất kỳ ý cảnh nào cũng cực khó để lĩnh ngộ, ví như Kiếm ý, cả Khương quốc này, cũng chỉ có một vị Kiếm đạo Tông sư, nói cách khác, cả Khương quốc chỉ có một người lĩnh ngộ Kiếm ý.

Sở dĩ khó lĩnh ngộ ý cảnh, chính bởi không có bất cứ ai biết luyện nó thế nào, lĩnh ngộ hay không, đều dựa vào cơ duyên mỗi người!

Nhưng một khi lĩnh ngộ, chiến lực sẽ lập tức tăng rất nhiều, cũng có nghĩa, từ đây bước vào một cấp độ khác!

Diệp Huyền hiện tại có vô tận Chiến ý, mà Chiến ý này, không phải vì cá nhân hắn, không phải vì muội muội hắn, đến cùng là vì cái gì, hắn cũng không thể nào nói rõ.

Hắn chỉ biết, đừng nói là trước mắt có tới mấy ngàn Hắc kỵ, coi như có gấp lên mười lần, hắn cũng không lùi bước!

Chiến!

Nam tử trung niên nhìn về bên phải Diệp Huyền, nơi đó, một nữ tử cưỡi ngựa chậm rãi đi tới.

Toàn bộ Khương quốc, chỉ có một một người mặt Ngân giáp, đeo Kim đao, chính là người được xưng là soái tài Khương quốc, Cửu công chúa!

Khi Diệp Huyền chỉ còn cách đám Hắc kỵ chừng trăm trượng, một tên nam tử cầm đầu đột nhiên vung tay phải, mấy ngàn Hắc kỵ cùng đứng ổn tại chỗ!

Mấy ngàn Hắc kỵ khẽ biến sắc.

Có điều, Diệp Huyền hắn cũng không chút sợ hãi, ngược lại, tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh.

Cửu công chúa của Khương quốc, cùng An Lan Tú được xưng là tuyệt thế song kiêu, hai người đều là truyền kỳ!

Cước bộ Diệp Huyền càng lúc càng nhanh, nơi hắn đi qua, Chiến ý như uyên, bụi đất bay lên cuồn cuộn, tạo thành một cơn lốc bao lấy hắn!

Cũng là một trong những người mà Đường quốc kiêng kỵ nhất!

Sau lưng hắn, A Ngư vẫn cứ thế nhìn thiếu niên vọt tới đám Hắc kỵ, nhìn một chút, ánh mắt nàng đã có chút ngây dại.

Thế nhưng, công kích của mất ngàn Hắc kỵ, khí thế kia còn khủng bố hơn Diệp Huyền vô số lần.

Nữ tử này mặc một bộ Ngân giáp, tóc dài sau lưng buộc thành đuôi ngựa, bên hông treo một thanh Kim đao, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng đôi mắt lại sắc bén như đao. Nàng cứ vậy cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, không nhanh không chậm.

Đến nhanh, đi cũng nhanh!

Chỉnh tề, không chút ngổn ngang!

Diệp Huyền ngây người.

Không chỉ Đường quốc, mà cả mấy nước xung quanh cũng đều kiêng kỵ!

Trước mấy ngàn Hắc kỵ, nam tử trung niên thu lại ánh mắt, liếc nhìn Diệp Huyền cách đó không xa, sau đó liền quay người phất tay, cùng mấy ngàn Hắc kỵ biến mất tại cuối chân trời!

Diệp Huyền tò mò đánh giá, người này không có dung mạo tuyệt sắc như An Lan Tú, thế nhưng, trên người lại toát ra một khí chất đặc thù, khí chất này, hắn chưa từng thấy qua ở bất cứ đâu, đặc biệt là đôi mắt kia, sắc bén như đao, dù là hắn, cũng khó nhìn thẳng. Có điều, cảm giác này chỉ thoáng qua liền mất!

Diệp Huyền: “…”

Ngân giáp nữ tử thu ánh mắt:

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không kìm được mà có chút đắc ý, đúng lúc này, thanh âm nữ tử thần bí đột nhiên vang lên:

- Chúng ta đi!

Bị hắn hù chạy?

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền lập tức ngưng trọng!

Dưới sự dẫn đường của ngân giáp nữ tử, ba người đi tới trước cửa thành đang đóng chặt, ngân giáp nữ tử nhìn qua cửa thành, lập tức, mấy đạo tàn ảnh quỷ dị xuất hiện, thoáng cái, cửa thành chia năm xẻ bảy, mà mấy đạo tàn ảnh kia, đã lập tức thu lại sau lưng ngân giáp nữ tử.

A Ngư khẽ gật đầu, sau đó theo bên cạnh Diệp Huyền.

“Ta phát hiện, da mặt người nào đó còn dày hơn đại địa!”

- Theo ta vào thành.

Nói xong, liền quay người về hướng cửa thành.

Diệp Huyền nhún vai, sau đó nhìn A Ngư:

Cùng lúc, nử tử mặc Ngân giáp kia đã tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng không ngốc, hắn lập tức hiểu, sở dĩ đám Hắc kỵ kia rời đi, đoán chừng chính là do nữ tử trước mắt này!

Ánh mắt hắn khác với đối phương, ánh mắt đối phương quá mức sắc bén, quá có tính xâm lược, khiến người ta không dám đối mặt. Còn ánh mắt hắn thì rất bình tĩnh, tựa như một ngọn đồi, mặc cho gió nhẹ thổi qua.

Diệp Huyền đối mặt với Ngân giáp nữ tử.

Cả đời này, Diệp Huyền hắn chỉ kính người, chứ không sợ người!

Thực lực thật khủng khiếp!

Thực lực những người vừa rồi, chí ít cũng trên Lăng Không cảnh!

Diệp Huyền lần nữa đánh giá ngân giáp nữ tử, ánh mắt đầu vẻ tò mò, nữ nhân này là ai?

Ngân giáp nữ tử cùng Diệp Huyền và A Ngư vào thành, mà lúc này, Lưỡng Giới thành thành chủ cùng đám vệ binh đã lao tới, thành chủ mập mạp phẫn nộ chỉ ngân giáp nữ tử:

- Ngươi là ai, ngươi…

Chưa dứt lời, ánh mắt hắn đã đập vào kim đao bên hông nữ tử.

Thấy thanh kim đao này, thành chủ mập mạp trực tiếp ngây dại.

Sau một khắc, toàn thân run rẩy, dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, thành chủ mập mạp chậm rãi quỳ xuống, run giọng nói:

- Bái, bái kiến Cửu công chúa!

Ngân giáp nữ tử vừa dứt lời, mấy tên hắc y nhân đã đột nhiên xuất hiện, trực tiếp kéo thành chủ cùng mấy tên binh lính kia đi.

Nghe vậy, thành chủ mập mạp trực tiếp ngất xỉu.

- Đường quốc đột kích, thân là thành chủ lại sợ chiến không ra, mặc cho dân chúng vô tội trong thành bị đồ sát, tội không thể tha, lập tức lăng trì. Binh lính còn lại, hết thảy nhận năm mươi trượng, dưỡng thương tốt, xung vào tử quân, ngày sau nếu có lập công, có thể miễn tội hôm nay, dẫn đi!

Ngân giáp nữ tử quay đầu nhìn đám Lưỡng Giới thành thành chủ:

Túy Tiên lâu sẽ không vì nàng mà đắc tội với một người có thực quyền lớn như thế ở Khương quốc, bởi, nàng không đáng giá!

Vốn nàng còn mong một chút hy vọng, bởi lúc trước Tam lâu chủ để nàng về Đế đô, kỳ thực chính là cho nàng một cơ hội, thế nhưng tới hiện tại, nữ tử trước mắt đã hoàn toàn chặt đứt khả năng của nàng!

Ngẫn giáp nữ tử nhìn qua Lục Tiêu Nhiên:

- Lục thành chủ, dù Lưỡng Giới thành này không phải là nơi ngươi quản hạt, nhưng dù sao ngươi cũng là người Khương quốc, lần này Đường quốc tới phạm, ngươi lại mặc kệ không hỏi, nhất định phải phạt. Trước phạt ngươi bổng lộc năm năm, hậu sự của người trong thành, cũng do ngươi phụ trách.

Lục Tiêu Nhiên thi lễ thật sâu:

- Thuộc hạ cam nguyện chịu phạt!

Hàn Hương Mộng đi tới trước mặt ngân giáp nữ tử, hơi thi lễ:

- Túy Tiên lâu Hàn Hương Mộng, bái kiến Cửu công chúa.

Ngân giáp nữ tử thản nhiên liếc mắt nhìn Hàn Hương Mộng:

- Nếu lúc trước ngươi có thể vì bách tính mà nói hai câu, bản soái nhất định bảo đảm ngươi có thể có địa vị ở Túy Tiên lâu, đáng tiếc, thân là người Khương quốc, một chút suy nghĩ vì nước cũng không có. Người như vậy có tư cách gì trở thành người Khương quốc ta? Từ giờ phút này, ngươi không còn là người Khương quốc, nếu Túy Tiên lâu dám để ngươi chưởng quản việc Túy Tiên lâu ở Khương quốc, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Hương Mộng lập tức tái xám!

- Thiên Sơn thành thành chủ Lục Tiêu Nhiên, bái kiến Cửu công chúa!

Một bên khác, Hàn Hương Mộng ngẩn người, vội cùng lão già bên cạnh đi tới, mà Lục Tiêu Nhiên vừa tỉnh hồn, cũng vội vàng đi qua:

Thống soái trẻ nhất Khương quốc trước giờ, tồn tại trong truyền thuyết song song với An Lan Tú!

Cửu công chúa!

Một lời vừa ra, đám người xung quanh trực tiếp hóa đá!

Cửu công chúa!

Ngân giáp nữ tử quay người, ánh mắt rơi lên người Diệp Huyền:

- Lúc trước, cả thành không ai dám xuất chiến, ngươi lại dám, vì sao?

-:
Bạn cần đăng nhập để bình luận