Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 533: Chủ Thượng!

Tự bạo!

Đối mặt với nhiều cường giả như vậy, đám người Việt Kỳ căn bản không thể chống lại.

Tự bạo, còn có thể kéo theo mấy cái đệm lưng!

Cho nên, Chiến Thiết, Liên Bút Hiên cùng Việt Kỳ không chút do dự.

Ngay khi Việt Kỳ muốn tự bạo, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện bên cạnh này, đưa tay đè vai Việt Kỳ, một cỗ kiếm ý cường đại truyền tới, trấn áp lực lượng đang muốn bộc phát trong cơ thể Việt Kỳ!

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:

- Cần gì chứ!

Diệp Huyền lắc đầu, quay người, trước mặt hắn đã có hơn mười tên Ngự Pháp cảnh chân chính!

Đám người kinh hãi nhìn Diệp Huyền, mà chính xác là nhìn tiểu tháp hư ảo giữa mi tâm Diệp Huyền!

- Thu!

Giới Ngục tháp vừa hiện, thiên địa lập tức biến đổi, uy áp mạnh mẽ vốn có kia lập tức biến mất vô tung!

Thời gian dần trôi qua, Diệp Huyền có chút dữ tợn, lập tức gầm rống:

Một tiểu tháp hư ảo lặng yên hiển hiện giữa mi tâm Diệp Huyền.

Chữ này vừa hiện, đám người lập tức không thể động đậy, giờ khắc này, cả đám cùng hoảng hốt.

Nháy mắt, Diệp Huyền liền cười.

Thanh âm vừa dứt, hơn mai mươi tên cường giả Ngự Pháp cảnh chân chính trước mắt lập tức biến mất, mà lúc bọn hắn lần nữa xuất hiện, đã bị giam trong Giới Ngục tháp!

Giới Ngục tháp!

Vừa cười, một cỗ lực lượng cường đại từ cơ thể trào ra, lực lượng vừa xuất hiện, đám người xung quanh đều dồn dập nhìn lại.

Thứ này là cái gì?

Chỉ một hồi, toàn bộ cường giả ở tầng thứ nhất Giới Ngục tháp đều tiêu vong.

Thay vào đó, là một cỗ thiên địa chi uy chân chính, không đúng, dù là thiên địa chi uy cũng không khủng bố như thế!

Ngoài Giới Ngục tháp, đám Lục tôn chủ kinh hãi nhìn Diệp Huyền, giờ phút này, bọn hắn đã rung động tới tột đỉnh!

Hai mươi người kinh hãi nhìn quanh, bọn hắn đang muốn xông ra, mà đúng lúc này, đỉnh đầu bọn hắn đồng thời xuất hiện một chữ “Tù” huyết sắc.

Rất nhanh, từng tiếng kêu thảm vang lên.

Diệp Huyền không trả lời, giờ phút này, hai tay hắn đã run lên nhè nhẹ, đại não mê muội.

Lục tôn chủ gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Thế nhưng, hắn cũng không thể làm gì khác!

Tất cả đều biết, là do Diệp Huyền làm ra!

Nghe hai chữ này, ánh mắt đám người xung quanh lập tức trở nên sáng rực.

Hai mươi Ngự Pháp cảnh chân chính, cứ thế biến mất ngay trước mặt bọn hắn.

Đám người cùng nhìn Diệp Huyền, không nói, nhưng ánh mắt đã đủ để nói nên hết thảy!

- Nhìn ánh mắt kích động của các ngươi, hẳn là rất muốn món bảo vật này a!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Chúng cường giả dồn dập lui lại, rời xa khỏi Diệp Huyền, giờ phút này, ánh mắt bọn hắn nhìn Diệp Huyền, đã mang theo vẻ kiêng kỵ thật sâu.

Trên không, Lục tôn chủ gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Bảo vật kia, đến cùng là gì?

Bảo vật!

- Sao ngươi làm được?!

Mỗi lần vận dụng Giới Ngục tháp, phong ấn trong tháp sẽ nới lỏng một phần, mà phong ấn hoàn toàn nới lỏng ra, những tồn tại trong Giới Ngục tháp sẽ ra ngoài.

Hắn biết, đó là phong ấn nơi lỏng!

Giờ khắc này, dường như có cái gì đó trong Giới Ngục tháp đang buông lỏng.

Đúng lúc này, có người nói:

- Diệp Huyền, ngươi đã đưa bọn hắn tới đâu!

Diệp Huyền đưa mắt nhìn lại, cười nói:

- Ngươi đoán xem!

Sắc mặt người kia khẽ biến, đang muốn nói, đúng lúc này Tả hộ pháp bên cạnh Lục tôn chủ đột nhiên nói:

- Hắn đang cố ý kéo dài thời gian! Để thôi động món bảo vật kia, hẳn phải tiêu hao rất lớn, hiện tại, chính là lúc hắn đang suy yếu nhất!

Nghe Tả hộ pháp nói, đám người cùng nhìn về phía Diệp Huyền, ánh mắt kiêng kỵ dần biến thành băng lãnh.

Đúng lúc này, Lục tôn chủ lại đột nhiên nói:

- Xuất thủ!

Trên không, Lục tôn chủ đưa tay lên nhìn, giờ phút này, bàn tay hắn đã nứt ra, máu tươi không ngừng tuôn trào.

Đám người bốn phía có chút khó tin nhìn An Lan Tú, lại thêm một thiên tài?

Lại bại?

Người này, chính là Lục tôn chủ!

Không gian rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một bóng người liên tục lui lại!

Oanh!

Lục tôn chủ nhìn An Lan Tú, hai mắt híp lại:

- Ngươi là người kỉa của An gia!

An Lan Tú gật đầu.

Lục tôn chủ lắc đầu:

- Thế nào, An gia các ngươi muốn theo Thương Kiếm tông?

An Lan Tú lắc đầu:

- Đây là chuyện cá nhân ta, không quan hệ với An gia.

Thanh âm nàng vừa dứt, thân hình lập tức hóa hư, mà đối diện, sắc mặt Lục tôn chủ đột nhiên biến đổi, hắn đột nhiên đánh lên trước một chưởng, chưởng vừa đánh xuống, một cỗ lực lượng cường đại như lũ lớn từ trong tay bắn ra.

Lúc này, An Lan Tú đến, nàng chỉ một điểm, không gian nơi đầu ngón tay run lên, tựa như sóng nước chấn động lan ra.

Cỗ lực lượng này mạnh mẽ bức lui Lục tôn chủ!

Bành!

An Lan Tú bước lên một bước, vừa bước tới, không gian trước mặt nàng đã rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại từ không gian trước mặt nàng chấn động bắn ra.

An Lan Tú!

Diệp Huyền khẽ nhếch miệng, đang muốn động thủ. Đúng lúc này, một tia bạch quang lóe lên, tốc độ bạch quang cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Huyền, bạch quang tán đi, một nữ tử mặc váy trắng xuất hiện!

Thanh âm vừa dứt, hắn đã trực tiếp biến mất, rõ ràng, muốn tự mình xuất thủ.

Trầm mặc một hồi, Lục tôn chủ ngẩng đầu nhìn An Lan Tú, thần sắc phức tạp:

- Thực sự là giang sơn đời nào cũng có nhân tài!

An Lan Tú không để ý tới Lục tôn chủ, nàng quay người đi tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Huyền, khẽ cười:

- Đã lâu không thấy!

Đã lâu không thấy!

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi mạnh hơn trước không ít!

An Lan Tú khẽ cười:

- Không phải ngươi cũng thế sao? Chẳng qua không ngờ tới, ngươi lại là đối tượng người người trong thiên hạ đều muốn đuổi giết!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ngươi không nên tới, sẽ liên lụy An gia ngươi!

An Lan Tú nói khẽ:

- Nói thế có chút xa lạ!

Diệp Huyền cười khổ:

- Được rồi, ta không nói.

Lúc này, Lục tôn chủ đột nhiên nói:

- An cô nương, ngươi tới đây, An gia ngươi có biết?

An Lan Tú quay người nhìn Lục tôn chủ:

- Ta đã nói, đây là chuyện cá nhân ta, không quan hệ với An gia!

Lục tôn chủ trầm giọng:

- Đã như vậy, đừng trách Hộ Giới minh ta không nể mặt An gia.

Thanh âm vừa dứt, hắn đã vung tay phải:

- Giết, một tên cũng không để lại!

Lục tôn chủ vừa hạ lệnh, đám Ngự Pháp cảnh chân chính bốn phía lần nữa vọt tới hướng Diệp Huyền.

Nhìn đám cường giả xong tới, An Lan Tú không chút biểu tình, tay phải xiết chặt, thân hình đột nhiên bắn ra như lụa, từng đạo tàn ảnh ẩn hiện xa xa!

Toàn bộ đều là tàn ảnh của An Lan Tú!

Mà cùng với đó, từng tiếng kêu thảm vang vọng chân trời, mỗi một tiếng hét thảm, đại biểu cho một tên Ngự Pháp cảnh chân chính ngã xuống.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lục tôn chủ trầm xuống, thực lực An Lan Tú này, không chút nào kém Diệp Huyền!

Chớp mắt yên lặng, Lục tôn chủ đưa mắt nhìn sang bên, bên cạnh hắn, ba tên cường giả mặc hoàng bào lập tức vọt tới chỗ An Lan Tú!

Ba tên cường giả Phá Không cảnh!

Ba tên này vừa tới, An Lan Tú lập tức bị kiềm chế!

Mà bốn phía, đám cường giả còn lại thì vọt tới chỗ Diệp Huyền, nhưng đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Vừa thấy Tiểu Linh Nhi, Diệp Huyền lập tức ngây người, vội nói:

- Nguy hiểm, mau trở lại!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt, gật đầu:

- Được!

Nói xong, nàng lại chạy vào.

Thế nhưng, rất nhanh lại chạy ra, nhìn Diệp Huyền, có chút do dự:

- Ta, ta giúp ngươi đánh một tên bại hoại!

Nói xong, nàng quay người đánh một quyền.

Oanh!

Nắm đấm vừa ra, một tên Ngự Pháp cảnh chân chính ngoài trăm trượng trực tiếp bị chấn bay!

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Linh Nhi trừng lớn hai mắt, nhìn lại nắm đấm, sau đó nhìn Diệp Huyền:

- Ta lợi hại vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận