Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3727. Thanh Nhi!



Chương 3727. Thanh Nhi!




Vô cảnh?
Vô cảnh là gì?
Nghĩa trên mặt chữ, tức là không có cảnh giới.
Đạo tâm tự tại, không chịu bất cứ trói buộc nào cả, đó chính là Vô cảnh.
Mà một người muốn đạt được đạo tâm tự tại thì khó đến mức nào?
Muốn đạt được Vô cảnh không những phải tu luyện mà còn phải ngộ nữa!
Thực ra điều quan trọng nhất nằm ở việc ngộ.
Trong những ngày tiếp theo, Diệp Huyền bắt đầu bế quan tu luyện. Hắn biết rất rõ, hiện giờ chính là cơ hội của hắn, bởi lẽ giờ hắn không có kẻ địch, sẽ không có người vô duyên vô cớ nhắm vào hắn!
Đích đến tiếp theo của hắn là Dị thế giới, mà trước khi đến nơi này, hắn bắt buộc phải đạt Vô cảnh cái đã!
Hắn thực sự không muốn làm đệ đệ ở nơi đó!
Tu luyện vô số năm tháng.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Một trăm năm sau.
Hôm ấy, Ngôn Bán Sơn ngồi xếp bằng trên mặt đấy bỗng mở mắt. Ngay sau đó, nàng chầm chậm đứng lên. Khoảnh khắc nàng đứng dậy, thế giới trong cả tiểu tháp đột nhiên trở nên mờ ảo, nhưng rất nhanh sau đó thế giới lại trở về bình thường.
Ngôn Bán Sơn liếc nhìn xung quanh, ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ thương cảm. Hồi lâu sau nàng đột nhiên bước lên phía trước một bước. Một bước này giúp nàng đến thẳng chỗ Diệp Huyền, nàng trầm mặc!
Hồi lâu sau, Ngôn Bán Sơn quay người bước đi. Nàng đã rời khỏi tiểu tháp.
Trong tinh không, Ngôn Bán Sơn ngẩng đầu nhìn. Lúc này, Trung Sơn Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Trông thấy nàng, đôi đồng tử của Trung Sơn Vương bèn co lại. Ngay sau đó, hắn ta hành lễ: “Ngôn sơn chủ!”
Hắn ta biết, Ngôn Bán Sơn đã đạt Vô cảnh rồi!
Vẻ mặt Ngôn Bán Sơn lạnh lùng: “Chấp Pháp Tông và Vân Giới đâu?”
Trung Sơn Vương vội vàng đáp: “Đều bị Diệp thiếu hủy diệt rồi!”
Ngôn Bán Sơn nhíu mày: “Một mình hắn?”
Trung Sơn Vương gật đầu.
Ngôn Bán Sơn trầm mặc.
Hồi lâu sau, Ngôn Bán Sơn nhìn về phía chân trời, nàng khẽ nói: “Ta biết rồi!”
Trung Sơn Vương khẽ cúi đầu, hắn ta không nói gì.
Lúc này, Ngôn Bán Sơn nói: “Để ta hộ pháp cho hắn!”
Trung Sơn Vương hành lễ, sau đó rời đi.
Ngôn Bán Sơn chầm chậm nhắm hai mắt lại, không biết nàng đang nghĩ gì.

Trong tiểu tháp, Diệp Huyền vẫn còn đang tham ngộ.
Không thể không nói, tu luyện rất khô khan, một trăm năm nay hắn chẳng động đậy gì cả.
Có điều hắn vẫn chịu được sự cô tịch này!
Muốn hơn người thì phải chịu khổ!
Lại một trăm năm nữa trôi qua!
Hôm ấy, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt. Hắn đứng dậy, sau đó đi lên phía trước một bước. Một bước này giúp hắn đến thẳng học viện nữ tử.
Học viện nữ tử mà Niệm tỷ tạo ra!
Diệp Huyền không đi vào học viện nữ tử mà đứng trên tầng mây và nhìn xuống phía dưới. Trong một tiểu viện nào đó, hắn trông thấy một nữ tử.
Diệp Linh!
Lúc này Diệp Linh đang chăm chú khắc một người gỗ. Cứ khắc được một tí là nàng lại thổi, sau đó tiếp tục khắc.
Nàng khắc rất nghiêm túc!
Hồi lâu sau, người gỗ trong tay nàng biến thành hình dáng của Diệp Huyền!
Trông vậy, Diệp Linh bèn nở nụ cười.
Trên tầng mây, trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền cũng mỉm cười.
Khoảnh khắc hắn cười, tầng mây xung quanh cũng xôn xao. Dần dần, cả bầu trời của Thần Đạo Quốc rung chuyển!
Nhất thời, mọi người đều kinh hãi, thi nhau nhìn về phía Diệp Huyền.
Lúc này, có vẻ như Diệp Linh ở phía dưới cảm nhận được điều gì đó. Nàng ngẩng phắt đầu lên. Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Linh sững sờ. Ngay sau đó, nàng nhào vào lòng Diệp Huyền: “Ca…”
Ca!
Diệp Huyền ôm lấy Diệp Linh, hắn bật cười.
Trong tiểu tháp, hắn gặp phải một bình cảnh, một bình cảnh vô hình. Hắn không biết thứ gì đã ngăn cản hắn, hắn chỉ biết dù mình có cố gắng thế nào cũng không băng qua được bình cảnh đó.
Cuối cùng, hắn quyết định ra ngoài đi lại!
Khi trông thấy Diệp Linh, hắn đột nhiên hiểu được thứ ngăn cản mình kia là gì!
Là sơ tâm kiếm tu của hắn!
Sơ tâm kiếm tu là gì?
Là ra vẻ sao?
Đương nhiên là không.
Sơ tâm kiếm tu của Diệp Huyền là bảo vệ, bảo vệ muội muội.
Muội muội chính là sơ tâm của hắn, cũng là mọi thứ của hắn!
Thế nhưng dần dần, trừ bảo vệ muội muội ra, hắn còn những tham vọng và dã tâm khác. Ví dụ như vô địch, rồi cả ra vẻ nữa…
Sai rồi sao?
Không sai!
Thế nhưng làm người không thể quên sơ tâm!
Diệp Huyền lại nhớ đến một câu nói mà Thanh Nhi từng nói với hắn, không quên sơ tâm, vạn năng vô địch!
Không quên sơ tâm!
Ôm Diệp Linh trong lòng, Diệp Huyền lại bật cười.
Khoảnh khắc vừa rồi thực ra hắn đã đạt Vô cảnh rồi!
Tâm ta tự tại!
Tâm tự tại, không tiếc từ bỏ mọi thứ, không phải vô tình vô nghĩa mà là không quên sơ tâm!
Lúc này, Diệp Linh khẽ bảo: “Ca, lâu lắm rồi mới gặp ngươi đấy!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Thì giờ gặp được rồi mà!”
Diệp Linh ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta muốn đi cùng ngươi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ca ca đưa ngươi đi!”
Nghe vậy đôi mắt của Diệp Linh bèn sáng lên: “Thật sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Hiện giờ ca ca có thực lực để bảo vệ ngươi!”
Diệp Linh muốn nói lại thôi.
Hết chương 3727.



Bạn cần đăng nhập để bình luận