Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1754: Trồng rau

Bạch phát lão giả không đưa Diệp Huyền vào bên trong đại điện mà đưa hắn ra sau núi.

Hắn ta dẫn đối phương ra ngọn núi phía sau Kiếm Tông. Ở đó có một ngôi nhà nhỏ, bên cạnh ngôi nhà nhỏ có chổi quét nhà. Trước ngôi nhà thì có một vườn rau, trong vườn có một nữ tử mặc váy xanh. Nữ tử đó đang tưới nước cho rau.

Bạch phát lão giả hành lễ với nữ tử: “Tiểu thư!”

Ở phía xa xa, nữ tử dừng lại. Nàng quay người nhìn Diệp Huyền. Lúc này, Diệp Huyền đã có thể nhìn rõ dung mạo của nàng. Nữ tử có một gương mặt thanh tú, trên gương mặt ấy là một nụ cười nhè nhẹ.

Nữ tử buông bình nước trong tay xuống, chầm chậm bước tới trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền vội vã nói: “Tiền bối!”

Nữ tử quan sát hắn một hồi rồi mỉm cười: “Đúng thật rồi!”

Diệp Huyền nghi hoặc: “Gì cơ?”

Nữ tử bỗng giơ tay phải lên. Một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng. Trông thấy thanh kiếm ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi.

Thanh kiếm khẽ rung lên như đang đáp lời nàng vậy!

Nữ tử chớp mắt: “Ta cứ không nói cho ngươi đấy!”

Nữ tử liếc nhìn thanh kiếm trong tay, đoạn mỉm cười, nói: “Lâu rồi không thấy!”

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Ngươi muốn biết ta là ai à?”

Nữ tử mỉm cười: “Biết chứ, ta còn biết rõ là đằng khác!”

Nữ tử khẽ mỉm cười: “Hiện giờ kiếm đạo của ngươi đã đến bước Nhập Phàm rồi sao?”

Nữ tử mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Có được không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối là?”

Đây chính là kiếm của thanh sam nam tử!

Nữ tử chớp chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền cạn lời, sao hắn đoán được chứ?

Diệp Huyền bỗng nói: “Tiền bối biết thanh kiếm này ư?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Rốt cuộc tiền bối là ai?”

Diệp Huyền nói: “Chắc chắn tiền bối quen biết thanh sam nam tử kia, đúng không?”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Tiền bối là người của Kiếm Tông sao?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Trực giác nói cho ta biết tiền bối biết ta!”

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử mỉm cười: “Biết là biết, làm gì có nhiều tại sao vậy chứ!”

Lúc này, nữ tử bỗng lên tiếng: “Ngươi bị truy sát tới đây sao?”

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi cũng đi theo nữ tử, bắt đầu tưới rau.

Nói đoạn, nàng bèn quay người bước tới vườn rau, sau đó tiếp tục tưới rau.

Diệp Huyền đang tính nói gì đó thì nữ tử bỗng lên tiếng: “Nào, theo ta ra tưới rau đi!”

Nữ tử mỉm cười: “Thế ngươi cũng thảm hại quá nhỉ!”

Nữ tử gật đầu: “Đúng thật là ta biết ngươi!”

Diệp Huyền nhìn nữ tử, nữ tử bèn mỉm cười: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ác ý đối với ngươi.”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Tại sao tiền bối lại biết được ta?”

Nữ tử gật đầu.

Nữ tử mỉm cười: “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, ngươi biết ta?”

Nữ tử chớp mắt: “Biết, hơn nữa còn rất thân!”

Lúc này, nữ tử bỗng nhiên nói: “Phụ thân ta đã nói với ta rằng chân lí của kiếm đạo nằm ở những chuyện bình thường. Mấy năm nay ta vẫn luôn không hiểu, giờ thì ta hiểu rồi, ngươi có hiểu không?”

Diệp Huyền nói: “Đây là lí do ngươi trồng rau hả?”

Nữ tử chép miệng: “Ban đầu ta thấy chuyện này rất vô vị, có điều sau này ta nhận ra trồng rau cũng rất thú vị!”

Diệp Huyền hỏi: “Thú vị như thế nào?”

Nữ tử mỉm cười: “Đơn giản!”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Đơn giản?”

Nữ tử nhìn hắn: “Xuất kiếm với ta đi!”

Diệp Huyền có hơi không hiểu. Lúc này, nữ tử đột nhiên phất tay, một đường kiếm quang bay về phía hắn.

Thấy đường kiếm quang ấy, Diệp Huyền bèn tái mặt, lắn lập tức rút kiếm ra.

Trồng rau!

Nữ tử khẽ gật đầu, khẽ vỗ vai hắn: “Nhân lúc hiện giờ ta còn chút thời gian, ngươi cứ ở đây trồng rau với ta đi!”

Diệp Huyền vội nói: “Ta… ta đã hiểu rồi!”

Lúc này, nữ tử lại bảo: “Ngươi không hiểu hay là không phục đấy? Nếu như không hiểu thì ta có thể nói lại cho ngươi. Còn nếu ngươi không phục thì đơn giản lắm, ngươi đấu với ta một trận, ta đánh cho đến khi nào ngươi phục thì thôi!”

Mí mắt Diệp Huyền giật nảy, gì mà hung dữ quá vậy!

Nữ tử đột nhiên quát: “Hiểu chưa?”

Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Kiếm của ta đã Nhập Phàm!”

Nữ tử chớp mắt: “Rồi sao?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Nữ tử mỉm cười: “Phàm kiếm, điều này chẳng thể hiện gì cả. Trong Phàm cảnh cũng phân biệt yếu mạnh, ưu khuyết. Phàm kiếm hiện giờ của ngươi xếp vào bậc khuyết đó. Ngươi có biết hiện giờ kiếm của ngươi hỗn loạn đến mức nào không?”

Diệp Huyền lắc đầu.

Nữ tử mỉm cười: “Tâm!”

Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Mong tiền bối nói rõ hơn!”

Nữ tử đi tới trước mặt hắn: “Kiếm tu như chúng ta thực ra có thể nói là đang tu tâm. Tâm của ngươi hỗn tạp nên kiếm của ngươi hỗn tạp, nhất là hiện giờ tâm tư của ngươi đang không thông. Đương nhiên, đây không phải chuyện gì xấu, thế nhưng nếu áp dụng lên kiếm thì lại là một chuyện chẳng hay! Ngươi làm bất cứ điều gì cũng phải nghiêm túc, bắt buộc phải tập trung, như vậy mới có thể làm tốt mọi chuyện, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này, nữ tử phía xa xa bỗng mỉm cười: “Kiếm của ngươi quá hỗn loạn!”

Sắc mặt hắn sầm xuống, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

Hắn muốn xuất kiếm, nhưng lại đang phải chịu sức nặng vạn cân nên không thể rút kiếm được.

Sau khi hắn dừng lại, Thiên Tru Kiếm trong tay rung chuyển kịch liệt. Mà lúc này, nữ tử kia đột nhiên cầm kiếm chĩa thẳng về phía hắn. Diệp Huyền đang định xuất kiếm, tuy nhiên một luồng sức mạnh như hàng vạn ngọn núi bỗng đè lên người hắn, khiến hắn không tài nào thở nổi.

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Huyền lập tức lùi mạnh về phía sau cả trăm trượng.

Uỳnh!

Sắc mặt Diệp Huyền bỗng trở nên kì quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận