Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 592: Việc Này Vừa Lợi Vừa Hại

Kiếm tu nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi.

Diệp Huyền thu hồi kiếm Thiên giai ở một bên, trong lòng vui sướng.

Kỳ thật, hắn biết rõ, cao điệu như vậy, rất dễ bị đánh. Nhưng mà, hắn cũng vì không có cách nào nên mới ra hạ sách này.

Bây giờ hắn muốn đột phá, nhất định phải tìm được kiếm, mà khẳng định không thể đi Thái Hòa thương hội, Tiên Kiếm Tông người ta lại không chịu bán, hắn chỉ có thể dùng phương thức này để thu hoạch được kiếm!

Rất nhanh, lại một tên nam tử nhảy lên lôi đài...

Cứ như vậy, ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyền đã thu được bảy chuôi kiếm Thiên giai.

Mà dần dần, người lên lôi đài đã tương đối ít.

Bởi vì mọi người cũng phát hiện, thực lực của Diệp Huyền rất mạnh... Người lên lôi đài đều không thể tiếp nổi một kiếm của Diệp Huyền.

Nam tử áo bào trắng nhìn Diệp Huyền:

- Đạo Nhất học viện!

Tiên Kiếm Tông!

Diệp Huyền gật đầu:

- Là người Tiên Kiếm Tông!

Diệp Huyền cười nói:

Đúng lúc này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang lên từ chân trời nơi xa, ngay sau đó, một đạo kiếm quang rơi vào trên lôi đài.

Nam tử áo bào trắng nhìn thoáng qua hai bức biểu ngữ của Diệp Huyền:

Giữa sân có người kinh hô.

Là một tên thanh niên nam tử, nam tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu trắng, cõng sau lưng một thanh kiếm mang vỏ, mà ở trên ngực trái của nam tử, có thêu một chữ "Tiên" nho nhỏ.

- Ngươi là học viên Đạo Nhất học viện!

Nam tử áo bào trắng vung lên tay phải, một thanh kiếm Thiên giai rơi vào một bên.

Giữa sân lập tức sôi trào.

Diệp Huyền mỉm cười:

- Đợi chút nữa ta sẽ khiến cho ngươi nuốt ngược chúng vào!

- Kiếm đâu?

- Tăng thế nào?

- Tăng cược lớn, dám không?

- Được!

Nam tử áo bào trắng lại lắc đầu, hắn vung lên tay phải lần nữa, bốn chuôi kiếm Thiên giai rơi vào một bên, hết thảy có năm chuôi kiếm!

Kiếm Hoàng!

- Ra tay đi!

Một kiếm rất nhanh!

Kiếm Hoàng thế!

Một chớp mắt khi nam tử áo bào trắng này xuất kiếm, một cỗ kiếm thế cường đại bạo phát ra từ trên lôi đài.

Nam tử áo bào trắng nhìn về phía Diệp Huyền:

Nam tử áo bào trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi rất có tự tin ha!

Thanh âm vừa dứt, bên trong vỏ kiếm sau lưng hắn, một thanh kiếm đột nhiên phóng lên tận trời, kiếm phóng thẳng vào mây trời, sau một khắc, một đạo kiếm khí từ trong mây xanh bắn nhanh xuống, nhắm thẳng Diệp Huyền trên lôi đài.

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu ta thua, năm chuôi kiếm này đều là của ngươi, nếu ngươi thua, không chỉ phải nuốt hai bức biểu ngữ kia vào, còn phải quỳ dưới chân núi Tiên Kiếm Tông ta ba ngày ba đêm, có dám không?

Nam tử áo bào trắng lãnh đạm nói:

Nhưng mà, Diệp Huyền lại càng nhanh hơn... Lúc đạo kiếm khí kia còn chưa chém vào trên lôi đài, Diệp Huyền đã trực tiếp xuất hiện trước mặt nam tử áo bào trắng, cùng lúc đó, một thanh kiếm gắt gao đính trên yết hầu nam tử áo bào trắng.

Bại?

Giữa sân yên tĩnh không một tiếng động.

Trước mặt Diệp Huyền, nam tử áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi là Kiếm Tiên!

Diệp Huyền mỉm cười, hắn thu hồi kiếm, sau đó đi đến một bên thu hết năm chuôi kiếm kia vào, tăng thêm bảy chuôi kiếm trước đó, hiện tại hắn thu được hết thảy mười hai chuôi kiếm Thiên giai, mà ban đầu hắn đã có khoảng mười chuôi kiếm Thiên giai, nói cách khác, hiện tại hắn có hơn hai mươi chuôi kiếm.

Thế nhưng còn chưa đủ!

Còn thiếu rất nhiều!

Hiện tại, đối với hắn mà nói, càng nhiều kiếm Thiên giai càng tốt!

Làm sao đệ tử Tiên Kiếm Tông có thể nhịn?

Mà Diệp Huyền lại bố trí lôi đài trên địa bàn của Tiên Kiếm Tông, đồng thời còn tự xưng kiếm tu đệ nhất Bắc Vực... Đây là đang trần trụi trắng trợn gây hấn với Tiên Kiếm Tông.

Có ai không biết Tiên Kiếm Tông là tông môn kiếm tu đệ nhất Bắc Vực?

Bởi vì theo đệ tử Tiên Kiếm Tông, cử động của Diệp Huyền lần này là đang gây hấn với toàn bộ Tiên Kiếm Tông không thể nghi ngờ.

Sau khi biết chuyện Diệp Huyền lập võ đài ở Tiên Kiếm thành, toàn bộ đệ tử Tiên Kiếm Tông nổi giận!

Một lúc lâu sau, bên trong Tiên Kiếm Tông, gần trăm tên kiếm tu đột nhiên xuống núi, tiến thẳng đến Tiên Kiếm thành.

Lão giả gật đầu:

- Không nghĩ tới hắn sẽ dùng phương thức này để thu thập kiếm...

Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:

- Tiếp theo nên làm sao đây? Cũng không thể mặc kệ đi! Nếu mặc kệ, Tiên Kiếm Tông ta sẽ phải trở thành trò cười ở Bắc Vực này.

Lý Thanh lãnh đạm nói:

- Chẳng phải bình thường trong tông mấy tên kia tranh đấu rất lợi hại sao? Hiện tại nên để bọn hắn đi ra ngoài biểu hiện một chút.

Lão giả suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Cũng nên vậy, nội đấu giỏi cũng không có gì tài ba, hiện tại hẳn là thời điểm để bọn hắn biểu hiện.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Mục đích của hắn hẳn là thu thập kiếm!

Lý Thanh mặt không biểu tình:

- Chiến lực của người này không phải bình thường, ngay cả những đệ tử chân truyền kia cũng chưa chắc có thể chiến thắng hắn.

Bên cạnh Lý Thanh, còn một lão giả đứng lấy, lão giả trầm giọng nói:

Nơi nào đó, trong âm thầm, Tông chủ Tiên Kiếm Tông Lý Thanh nhìn Diệp Huyền trên lôi đài, không biết đang suy nghĩ gì.

Trên lôi đài, nam tử áo bào trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay người rời đi.

Rất nhanh, đệ tử Tiên Kiếm Tông tiến vào Tiên Kiếm thành...

...

Đạo Nhất học viện.

Bên trong Đạo Nhất điện, Đại trưởng lão đang thương nghị công việc với mọi người, lúc này, một người áo đen lặng yên xuất hiện bên cạnh Đại trưởng lão, không biết người áo đen đã nói gì, Đại trưởng lão bỗng nhiên trực tiếp đứng lên:

- Hắn đi Tiên Kiếm thành khiêu chiến Tiên Kiếm Tông?

Trong điện, mọi người dồn dập nhìn về phía Đại trưởng lão, có chút mộng bức.

Người áo đen khẽ gật đầu:

- Đã bắt đầu.

Đại trưởng lão nhăn mày lại:

- Tiểu tử này lại làm trò quỷ gì?

Ở phía dưới không xa, một lão giả hỏi:

- Làm sao vậy?

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Diệp Huyền đi Tiên Kiếm thành, hắn bố trí xuống lôi đài, tự xưng là kiếm tu đệ nhất Bắc Vực...

Nghe vậy, lão giả nói chuyện nhăn mày lại:

- Hắn đi khiêu chiến Tiên Kiếm Tông?

Đại trưởng lão lắc đầu:

- Cũng không phải hắn muốn đi khiêu chiến Tiên Kiếm Tông, hẳn là hắn muốn dùng cách này để thu thập kiếm.

Nói xong, hắn lắc đầu thở dài:

- Tiểu tử này... Quả nhiên không phải đèn cạn dầu a!

Lão giả trầm giọng nói:

- Đại trưởng lão, tiểu tử Diệp Huyền này thật sự quá không an phận, từ sau khi hắn tiến vào Đạo Nhất học viện ta, chuyện rắc rối càng ngày càng nhiều... Ta sợ sau này hắn sẽ làm liên lụy Đạo Nhất học viện ta!

Nghe vậy, trong điện yên tĩnh lại.

Diệp Huyền!

Tất cả mọi người đều thừa nhận thiên phú của Diệp Huyền, thế nhưng năng lực kiếm chuyện của Diệp Huyền còn phải khủng bố hơn!

Quá không an phận!

Một bên, một người mỹ phụ đột nhiên cười nói:

- Kỳ thật, việc này vừa có hại vừa có lợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận