Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3264: Khiếm khuyết

Thanh Nhi xòe tay ra, tiểu tháp bèn xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, nó cười: "Thiên Mệnh tỷ tỷ... ta nói linh tinh đó..."

Thiên Mệnh nhìn tiểu tháp, sau đó nhìn Diệp Huyền: "Tiểu tháp này không được đứng đắn cho lắm, ngươi bớt qua lại với nó thì hơn!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu tháp: "..."

Thanh Nhi trả lại tiểu tháp cho Diệp Huyền: "Ta sẽ đợi ngươi, bao lâu cũng sẽ đợi!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta sẽ không để các ngươi đợi lâu đâu!"

Thanh Nhi gật đầu: "Được!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Thanh Nhi, ta có thể thỉnh giáo ngươi một vấn đề không?"

Thanh Nhi đáp: "Sát thế do hai bộ phận tạo thành, một là sát niệm. Sát niệm dấy lên thì sẽ có sát tâm, trong lòng có sát niệm. Thứ hai là sát ý, có sát niệm và sát tâm có thể biến thành ý, cũng chính là sát ý ấy, mà sát ý thì có thể biến thành thế!"

Nói đoạn, nàng bèn xòe tay ra, Hành Đạo Kiếm xuất hiện trong tay nàng.

Thanh Nhi lắc đầu: "Ngươi chỉ nói đúng một nửa!"

Thanh Nhi lại lắc đầu: "Là sát niệm, sát niệm càng mạnh thì sát tâm cũng mạnh, sát tâm càng mạnh thì sát ý càng mạnh, sát ý mạnh thì sát thế tạo ra cũng mạnh! Trọng tâm là sát niệm!"

Thanh Nhi gật đầu: "Đúng thế!"

Thanh Nhi gật đầu: "Giết là tội, đồ sát hàng vạn là anh hùng, đồ chín trăm vạn là anh hùng của anh hùng! Càng giết nhiều người thì sát niệm càng mạnh!"

Thanh Nhi gật đầu: "Được!"

Thanh Nhi nhìn Diệp Huyền: "Có biết làm sao để sát niệm mạnh hơn không?"

Diệp Huyền trầm mặc: "Như vậy tức là sát thế càng mạnh thì uy lực càng mạnh, đúng không?"

Diệp Huyền vội hỏi: "Thanh Nhi, Nhất Kiếm Định Sinh Tử của ngươi chú trọng vào sát thế, đúng chứ?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Sát thế càng mạnh thì uy lực của kiếm càng lớn, đúng không?"

Thanh Nhi nói: "Vô hạn!"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Sao ngươi lại nói vậy?"

Diệp Huyền sững sờ: "Vô hạn?"

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: "Giết người?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thanh Nhi, sát niệm có thể đạt đến trình độ nào?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"

Thiên Mệnh tỷ tỷ này nguy hiểm quá!

Trước kia cùng lắm Diệp Huyền cũng chỉ nhìn thấy tầm tám, chín dải!

Diệp Huyền: "..."

Thanh Nhi nhìn hắn: "Vô hạn!"

Thanh Nhi gật đầu: "Chỉ cần ta muốn thì một ý nghĩ thôi cũng có thể đồ sát hàng vạn vũ trụ!"

Thanh Nhi nói: "Bất cứ một cảnh giới nào cũng đều có thể vô hạn."

Diệp Huyền sững sờ.

Vô hạn!

Tiểu tháp bên cạnh Diệp Huyền bèn trốn luôn vào Giới Ngục tháp.

Thanh Nhi có thể ngưng tụ mấy chục vạn dải thế này... đúng là quá khoa trương! Khoa trương đến mức bất thường!

Thanh Nhi đột nhiên nói: "Còn có thể nhiều hơn nữa kìa!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nhiều hơn là bao nhiêu?"

Thanh Nhi nhìn Diệp Huyền: "Hiện giờ ngươi đang là Đăng Thiên cảnh?"

Bởi lẽ hắn phát hiện những dải Thời Gian Duy Độ Trường Hà này đều là của Thanh Nhi, không phải của trời đất.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn sững sờ!

Thanh Nhi khẽ phất tay, chỉ trong chốc lát xung quanh bỗng xuất hiện hàng chục vạn dải Thời Gian Duy Độ Trường Hà!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Như vậy cũng có nghĩa là một cảnh giới có thể tu luyện cả đời?"

Thanh Nhi gật đầu: "Có thể nói như vậy. Có điều sau khi ngươi đạt đến vô hạn, vô hạn này không còn ý nghĩa gì nữa! Thế nên khi ấy ngươi có thể tới cảnh giới tiếp theo!"

Diệp Huyền có hơi không hiểu: "Đạt tới vô hạn?"

Thanh Nhi gật đầu: "Ví dụ bây giờ ta đang là Đăng Thiên cảnh, Đăng Thiên cảnh có thể ngưng tụ Thời Gian Duy Độ, mà ta cũng có thể ngưng tụ Thời Gian Duy Độ một cách vô hạn. Trong tình huống ấy, ta đã đạt tới vô hạn, thế nên cảnh giới này không còn ý nghĩa gì với ta nữa."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thanh Nhi, trừ ngươi ra, còn có ai đạt tới vô hạn trong cảnh giới không?"

Thanh Nhi lắc đầu: "Tới nay chưa thấy ai!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Người sáng tạo ra cảnh giới này cũng không thể hả?"

Thanh Nhi nhìn hắn: "Người sáng tạo ra Đăng Thiên cảnh còn không bằng một phần trăm vạn của ta!"

Nói đoạn, nàng bèn nhíu mày: "Không đúng, người này sao có thể so sánh với ta?"

Diệp Huyền nghe mà trợn mắt há mồm.

Hắn sững sờ hoàn toàn luôn!

Thanh Nhi còn hơn cả người sáng tạo ra cảnh giới!

Diệp Huyền: "..."

Thanh Nhi nói: "Ca ca, chúng ta nói đến chuyện trong vũ trụ hiện có thôi! Nói những thứ khác ngươi nghe cũng không hiểu! Mà nếu ta giải thích... có thể ngươi sẽ hỏi thêm cả chục vạn lần vì sao đấy!"

Diệp Huyền khẽ hỏi: "Sao thế?"

Thanh Nhi gật đầu: "Khiếm khuyết đầu tiên là thế nhân ngưng tụ ra Thời Gian Duy Độ thế nhưng thế nhân lại không hoàn toàn hiểu về nó. Chính là bản chất ấy, rất nhiều người không hề biết gì về bản chất của thời gian và không gian. Không hiểu về bản chất thời gian và không gian, dù có ngưng tụ ra Thời Gian Duy Độ cũng chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thanh Nhi, bản chất của thời gian và không gian là gì?"

Thanh Nhi nói: "Thời không, cũng chính là sự tiếp diễn của không gian. Mà không gian lại vĩnh viễn tồn tại, tại sao lại thế? Có thể hiểu như thế này, trong vũ trụ hiện có không gian không có biên giới, đồng thời vĩnh viễn tồn tại!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Chẳng phải có thể hủy diệt không gian sao?"

Thanh Nhi khẽ phất tay, không gian bên tay phải của nàng đã bị hủy diệt. Nàng chỉ vào bên đó: "Hiện giờ nơi này là gì?"

Diệp Huyền do dự một lát rồi lắc đầu: "Không biết!"

Thanh Nhi nói: "Vẫn là không gian thôi, chỉ có điều nó là không gian sau khi bị hủy diệt. Song về bản chất nó vẫn là không gian! Thế nên trong vũ trụ hiện tại, không gian luôn luôn tồn tại!"

Diệp Huyền nhìn Thanh Nhi: "Trong vũ trụ hiện tại... ý của Thanh Nhi là? Vẫn còn bên ngoài vũ trụ?"

Thanh Nhi trầm mặc.

Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Khiếm khuyết?"

Lúc này, Thanh Nhi lại nói: "Cảnh giới vốn đã có nhiều khiếm khuyết rồi!"

Điều này kinh khủng đến mức nào chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận