Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2340: Chỉ mình ngươi tới sao? Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền trầm mặc.

Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn khắp xung quanh, nàng khẽ nói: "Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không ? Ngay cả ta cũng không muốn chọc vào Âm Gian!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta xin lỗi."

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Ban đầu ta nghe tin ngươi ở Âm Gian đã rất thất vọng, cực kì, cực kì thất vọng, bởi vì ta cho rằng ngươi chẳng sợ gì hết nên mới dám tới Âm Gian. Mà ta không ngờ ngươi lại tới đây vì ta."

Nói đến đây, nàng liếc nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: "Mặc dù ngươi tới đây là vì ta, thế nhưng ta vẫn phải nói, ngươi đúng là rất ngốc."

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Ta chỉ muốn làm chút gì đó cho ngươi!"

Mộ Niệm Niệm cười khổ: "Đồ ngốc, ngươi có biết không, ta mà tới muộn một bước thôi là ngươi không còn mạng nữa đâu!"

Diệp Huyền cười khổ: "Ban đầu là ta có thể ra ngoài, thật đấy, nhưng ta không ngờ nữ nhân kia lại tới!"

Cá yêu bên cạnh kiêng kị Đồ Sơn, khó tránh khỏi lo lắng sau này Đồ Sơn sẽ trả thù.

Cóc yêu rất lớn gan, hắn biết Đồ Sơn gặp phải nguy cơ, lần này Đồ Sơn có thể vượt qua nguy cơ hay không còn rất khó nói.

Cóc yêu thấy tiểu hồ ly chạy không nổi trong lòng cực kỳ vui sướng.

"Trước tiên mặc kệ Đồ Sơn như thế nào, nhìn xem tiểu hồ ly này dáng vẻ mạnh mẽ biết bao nhiêu, chỉ cần mang nàng đi bán, chúng ta sẽ có tài nguyên tu luyện."

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này cóc yêu và cá yêu động thủ với tiểu hồ ly. Ngay sau đó, hắn đã bị cái bóng của Hoàng Đông Kiệt ăn mắt.

Nếu không phải nữ nhân Đạo Đình kia thì hắn thực sự đã ra ngoài rồi!

Dù Đồ Sơn có qua được, muốn tính sổ sau thu thì thiên hạ này to lớn, hắn muốn trốn thì Đồ Sơn chưa chắc có thể tìm ra hắn.

"Chạy đi, ngươi chạy nữa đi, ta xem ngươi có thể chạy đi đâu."

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: "Ta chọn ngươi, giúp ngươi thực sự là chỉ muốn lợi dụng ngươi, hiểu chưa?"

"Bây giờ bản thân Đồ Sơn cũng khó bảo toàn, ngày sau còn có thế lực Đồ Sơn hay không cũng khó nói."

Ngay khi Hoàng Đông Kiệt ăn hết cóc yêu và cá yêu, tiểu hồ ly run rẩy đứng lên trốn sau một gốc cây.

"Nàng hẳn là tiểu hồ ly Đồ Sơn, chúng ta bắt nàng thật sự sẽ không sao chứ?"

Lúc này nàng đang sợ hãi từ phía sau gốc cây thò đầu ra nhìn Hoàng Đông Kiệt, dáng vẻ đáng thương hề hề khiến cho người ta không đành lòng.

"Bắt nàng."

"Cảm ơn lolita, cảm ơn ngươi mang đến cho ta hai món ăn vặt nhỏ."

"Tiểu muội muội, đừng sợ, ca ca không có hứng thú với tiểu yêu."

"Tiểu hồ ly, này..."

Loanh quanh một lúc Hoàng Đông Kiệt cảm thấy nhàm chán. Nhìn cô bé đáng yêu phía sau, Hoàng Đông Kiệt không khỏi muốn bắt nạt nàng.

Hoàng Đông Kiệt thấy tiểu hồ ly sợ hãi cũng không quan tâm nàng, tùy tiện tìm một phương hướng chậm rãi đi tiếp, tiếp tục tản bộ.

"Không, không biết!"

Vì lời nói của Hoàng Đông Kiệt, nàng sợ tới mức rút về phía sau gốc cây.

"Không biết!"

"Tên của ngươi là gì?"

Lolita nhỏ giọng trả lời.

Tiểu hồ ly thấy Hoàng Đông Kiệt không có động tĩnh gì thì thò đầu ra nhìn bóng lưng Hoàng Đông Kiệt, cũng không biết nàng nghĩ gì lấy hết dũng khí lên lén đi theo Hoàng Đông Kiệt.

Hoàng Đông Kiệt dùng cái bóng của mình xách lolita đang run rẩy đến trước mặt.

Có lẽ lolita đã đi theo Hoàng Đông Kiệt một thời gian, không còn sợ hãi Hoàng Đông Kiệt như vậy, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn căng thẳng nắm lấy góc áo.

"Tiểu muội muội, ngươi đến từ Đồ Sơn sao?" Hoàng Đông Kiệt hỏi.

Hoàng Đông Kiệt dĩ nhiên phát hiện tiểu hồ ly đuổi theo, quay đầu lại nói chuyện với tiểu hồ ly, phát hiện tiểu hồ ly lại run rẩy tìm một gốc cây, trốn ở phía sau cây.

Hoàng Đông Kiệt thấy tiểu hồ ly không trả lời hắn, liền lắc lắc vai cũng không thèm để ý, lại tiếp tục tản bộ, hoàn toàn mặc kệ kẻ bám đít phía sau...

Tiểu hồ ly từ phía sau cây thò đầu ra, quan sát Hoàng Đông Kiệt, không trả lời câu hỏi của hắn.

"Ca ca hỏi ngươi, vì sao không về nhà, đi theo ca ca làm gì?"

"Ngươi có người nhà không?"

"Không biết!"

"Tại sao lại đi theo ta?"

"Không biết!"

Mặc kệ Hoàng Đông Kiệt hỏi như thế nào, lolita đều là một hỏi ba không biết, không biết là do không tin tưởng Hoàng Đông Kiệt nên không muốn trả lời hay là lolita đã mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ.

Niệm Niệm có đánh được hắn ta không?

Diệp Huyền nhìn về phía nàng, trong mắt là vẻ lo lắng.

Trên bầu trời, Hoành Thiên Võ nhìn Mộ Niệm Niệm: "Không ngờ một Thiên Đạo nhỏ nhoi lại có thể tu luyện đến trình độ này!"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Chỉ một mình ngươi tới?"

Hoành Thiên Võ mỉm cười: "Chẳng lẽ không đủ sao?"

Dứt lời, cây kim tiên trong tay hắn ta bèn rung lên kịch liệt. Trong chớp mắt, một vầng kim quang đột nhiên bao trùm lấy bầu trời, trong đó tử khí và âm khí bốn phía cũng lập tức biến mất.

Ở chính giữa luồng kim quang ấy, Hoành Thiên Võ tay cầm kim tiên, trông hắn ta như một chiến thần.

Ở phía dưới, Mộ Niệm Niệm chắp tay trái ra sau lưng, tay phải thì cầm kiếm, vẻ mặt bình tĩnh. So với Hoành Thiên Võ thì nàng giống một con thuyền giữa vô vàn sóng dữ, trông đơn bạc vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận