Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 736: Kết Thúc?!

Một kiếm này hắn đã nghĩ là hồn phách của đối phương đã xong đời, nhưng hắn không nghĩ tới rằng tốc độc phản ứng của Mạc Tà lại nhanh đến vậy, linh hồn ly thể, khiến cho một kiếm của hắn không có mục tiêu để công kích!

Trên không, Vị Ương Thiên đứng đối diện lão giả lưng còng khiếu mày, "Kiếm kỹ này. . ."

Vị Ương Thiên nhìn về phía lão giả, lãnh đạm nói: "Tất cả đều có khả năng, đúng không?"

Lão giả lưng còng cười nói: "Phải không? Vậy hãy để cho chúng ta rửa mắt mà xem!"

Nói xong, hắn nhìn về Diệp Huyền và Mạc Tà đang ở phía dưới.

Phía dưới, Mạc Tà bắt đầu di chuyển về phía Diệp Huyền, tay phải hắn giấu ở sau lưng, xiết chặt lại.

Một Thế vô hình xuất hiện, Thế này giống như trăm ngọn núi lửa chuẩn bị bùng nổ, thế mới vừa xuất hiện, lông gian tứ phía chập trùng từng đợt.

Mà mỗi bước chân của Mạc Tà bước về phía trước, Thế này sẽ mạnh hơn lúc trước một điểm.

Không thể không nói, Diệp Huyền cũng hết sức ưu tú, vô cùng ưu tú, thế nhưng, hắn sinh sai thời đại!

Phía dưới, không gian tứ phía xung quanh Diệp Huyền bị Thế của Mạc Tà xé rách, không chỉ như thế, Thế kia bao phủ Diệp Huyền lại, khiến cho hắn bây giờ không thể thở nỗi.

Yêu nghiệt chân chính!

Trong lòng Bạch tiên sinh nghĩ vậy!

Thiên địa chi thế!

Một kiếm thế cường đại từ bên trong thanh kiếm kia của Diệp Huyền tràn ra.

"Thiên địa chi thế!"

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm cắm xuống mặt đất.

Đây không phải là mượn thiên địa chi thế, mà là nắm giữ thiên địa chi thế, loại thế này cực kì khủng bố, nói cách khác, mặc dù tên Mạc Tà này chưa đạt tới Tạo Hóa cảnh, nhưng đã có thực lực của Tạo Hóa cảnh, mà lại càng khủng bố hơn Tạo Hóa Cảnh bình thường.

Trên không, Bạch tiên sinh đột nhiên nói khẽ. Sắc mặt của hắn một lúc một nghiêm trọng.

Cùng thiên tài sinh cùng thời đại này với Mạc Tà, đều là một bi kịch!

Nhưng mà rất nhanh, Kiếm Thế đã bị trấn áp.

Tầm mắt của Bạch tiên sinh rơi vào Diệp Huyền, trong mắt của hắn cũng có ít lo âu, còn có một ít bất đắc dĩ!

Trên không, lão giả lưng còng cười khẽ, "Thế của một chi, làm sao có thể ngăn cản được Thế của cả thiên địa?"

Oanh!

Kiếm Thế!

Tất cả vạn vật trong thiên địa, nàng cũng có thể cho vào kiếm của nàng.

Vào lần đầu tiên hắn thấy thân ảnh của nữ tử váy trắng!

Kiếm bởi vì người mà mạnh!

Phía dưới, sau khi Diệp Huyền phát hiện Kiếm Thế bị trấn áp, hắn trầm mặc.

Chiến!

Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt có chút trầm xuống.

Đã từng bị hắn xóa bỏ nhưng bây giờ lại xuất hiện!

Thiện Ác kiếm ý!

Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Tà cách đó không xa, một giây sau, một Kiếm Thế cường đại tràn ra từ thanh kiếm, trừ cái đó ra, còn có một Kiếm Thế nửa đen nửa trắng.

Giờ khắc này, hắn lại nghĩ tới nữ tử váy trắng!

Kiếm bởi vì người mà mạnh!

Nếu chính mình mạnh, một cọng cỏ, cũng có thể trảm thiên diệt địa!

Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Tà, hắn nắm thật chặt kiếm trong tay, giờ này khắc này, trong lòng của hắn chỉ có một ý nghĩ mà thôi.

Nữ tử váy trắng đứng ở đầu thuyền, hô một tiếng kiếm đến, nước sông khô cạn, ngưng tụ thành kiếm của nàng.

Hắn nhớ đến một câu của nữ tử.

Diệp Huyền nhìn vào thanh kiếm trong tay, kiếm này là một thanh kiếm bình thường.

Mà ở dưới lưỡi kiếm của nàng thì tất cả thiên địa đều yếu ớt như nhau.

Từ lúc hai kiếm thế này xuất hiện, một tiếng kim loại va chạm đột nhiên vang vọng chân trời!

Trên không, lần đầu tiên Vị Ương Thiên lộ ra vẻ mỉm cười.

"Thiên địa chi thế?"

Nói xong, nàng nhìn về phía lão giả lưng còng ở đối diện.

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu nhân định chống thiên? Những người tu luyện như chúng ta, nếu không có tâm tư để nghịch thiên, vậy còn tu luyện làm cái gì?"

Lão giả lưng còng vẫn trưng ra gương mặt lạnh tanh

"Một tâm cảnh đột phá mà thôi, lại có thể mạnh hơn như thế nào?"

Vị Ương Thiên liền nhìn xuống phía dưới

"Vậy cứ chống mắt lên mà coi đi!"

Xùy!

Hai người liên tục lùi lại về sau, mà trong quá trình lùi lại thì Diệp Huyền đã tung ra một chỉ.

Ầm ầm!

Lòng bàn tay của Mạc Tà gắt gao chịu áp lực từ Diệp Huyền, đột nhiên, hắn nắm chặt Diệp Huyền, sau đó nhoài người về phía trước, đánh một chưởng vào ngực của Diệp Huyền, nhưng mà đồng thời, mấy đạo phi kiếm đâm trực tiếp vào chỗ yếu hại toàn thân của Diệp Huyền.

Trước mặt Diệp Huyền là Mạc Tà đang lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền kiếm từ đầu đến cuối không thể đâm vào da của hắn, thế nhưng, trong kiếm của Diệp Huyền ẩn chứa một lực lượng cường đại điên cuồng chấn động thân thể hắn, lực lượng kia mạnh đến nỗi hắn cũng không dám khinh thường.

Thiên địa rung lên kịch liệt, lấy hai người làm trung tâm, không gian ngàn trượng xuông quanh rạn nứt thành hình mạng nhện.

Phía dưới, Diệp Huyền lộ ra vẻ dữ tợn, chân phải của hắn dẫm mạnh lên, cả người hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Lần này, hắn biết rõ, nếu như hắn thua, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ!

Lần này, nếu như không thể khống chế được sinh tử của đối phương, vậy thì chính mình phải chết!

Giờ phút này, trong đầu Diệp Huyền chỉ có một ý nghĩ mà thôi.

Chiến!

Từ lúc Diệp Huyền cầm kiếm phóng lên tận trời, một tiếng kiếm vang lên lạch cạch rung động tận trời.

Ở trong ánh mắt theo dõi của mọi người, Diệp Huyền dùng kiếm xé rách một đường, cuối cùng, kiếm của hắn đâm vào tay của Mạc Tà.

Oanh!

Một chưởng này hạ xuống, giống như muốn đập tan thiên địa này, một lữ lượng cường đại bao phủ từ trên không mà đè áp xuống, những nơi đi qua, không gian nổ tung từng khúc.

Oanh!

Mạc Tà nhìn thoáng qua Diệp Huyền, một giây sau, hắn đột nhiên nhảy lên trên không, nâng cao lòng bàn tay phải lên, một giây sau lại tung ra một chưởng một cách đột ngột.

Diệp Huyền cầm theo kiếm đi về phía Mạc Tà, trong tay hắn, Tiên Linh kiếm rung động kịch liệt.

Phía dưới, Kiếm Thế của Diệp Huyền phát ra càng lúc càng mạnh, đến cuối cùng, kiếm thế của hắn đã hoàn toàn chặn lại Thế cường đại kia của Mạc Tà.

Lão giả lưng còng cũng nhìn xuống phía dưới.

Từng đạo kiếm quang bay nhanh như chớp về phía của Mạc Tà, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Mạc Tà, lòng bàn tay của Mạc Ta nâng lên.

"Định!"

Thanh âm vang lên, tất cả phi kiếm đều bị dừng ở không trung.

Không gian chi lực!

Mạc Tà tung ra một ấn.

"Đi!"

Thanh âm hạ xuống, tất cả các phi kiếm bay ngược về, chém thẳng Diệp Huyền.

Tốc độ cực nhanh, tốc độ tuyệt đốt không thấp hơn lúc Diệp Huyền ra tay!

Nhưng mà, đống phi kiếm vừa bay tới trước mặt Diệp Huyền lại biến mất một cách vô thanh vô tức.

Mạc Tà nhìn Diệp Huyền, nói khẽ: "Không thể không nói, ngươi thật vô cùng ương ngạnh, mà lại còn có dấu hiệu càng đánh càng mạnh. . ."

Nói đến đây, tay phải hắn siết lại một cách chậm rãi.

"May mà ta ngay từ đầu không khinh thị ngươi, bằng không, sợ là ta sẽ ăn thua thiệt không nhỏ."

Thiên địa pháp thân, cũng không có nghĩa là vô địch, kiếm của Diệp Huyền, đã có thể thương hắn!

Mà nếu như lúc trước hắn chỉ chủ quan một chút thì nó chính là thứ lấy mạng của hắn.

Vĩnh không khinh địch!

Đây là lời cảnh báo mà hắn luôn tự nhủ trong lòng.

Tay phải của Mạc Tà đột nhiên nâng lên, cách không vung tới Diệp Huyền, khinh thị nói: "Nên kết thúc rồi!"

Thanh âm vừa dứt, tay phải hắn đột nhiên vung lên, trong chốc lát, không gian xung quanh Diệp Huyền bắt đầu vặn vẹo. . .

Trên không, Vị Ương Thiên giống như đang gặp phải thứ gì đó, biến sắc, muốn xuất thủ, nhưng lão giả lưng còng đã ngăn lại trước mặt nàng. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận