Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 437: Kinh Sợ

Nam tử trung niên cười nói:

- Lý do?

Diệp Huyền nói:

- Trở thành đệ tử chân truyền, mới có thể học được càng nhiều hơn, cũng sẽ có càng nhiều tài nguyên hơn!

Nam tử trung niên khẽ lắc đầu:

- Ngươi có ý tưởng này cũng đúng. Nhưng muốn thành đệ tử chân truyền, phải xem có sư thúc nào nguyện nhận ngươi hay không, nếu bọn họ đều không muốn, như vậy ngươi chỉ có thể trở thành đệ tử nội môn, hiểu chứ?

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Ta ưu tú như thế, bọn hắn hẳn sẽ thu a?

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nói xong, hắn vội đuổi theo nam tử trung niên.

Nam tử trung niên lắc đầu:

- Vừa rồi, đã đắc tội.

Diệp Huyền nghiêm mặt:

Trăm vạn cực phẩm linh thạch, tuyệt không phải con số nhỏ với lão!

Nam tử trung niên cười ha ha một tiếng:

Sau lưng, lão giả nhìn qua nạp giới, lập tức ngây dại.

- Ta là người đàng hoàng, thích ăn ngay nói thật!

- Da mặt của ngươi, còn ưu tú hơn thiên phú của ngươi!

Diệp Huyền đang muốn theo sau, lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên bấm tay điểm một cái, một nạp giới bay tới trước mặt lão giả:

- Tiểu gia hỏa thú vị…

- Đi theo ta, ngươi đã đạt tới Kiếm chủ, có tư cách diện kiến các vị sư thúc!



Trong nạp giới, lại có tới trăm vạn cực phẩm linh thạch!

Một hồi sau, lão giả thu nạp giới, cười nói:

Nam tử trung niên cười nói:

Diệp Huyền gật nhẹ:

Không hổ là một trong những thế lực đứng đầu Trung Thổ Thần Châu!

Như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, nam tử trung niên đột nhiên cười nói:

Đại điện rỗng tuếc!

Dưới sự dẫn đường của nam tử trung niên Diệp Huyền đi tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cung điện, trong này, không có bất cứ ai, dù là đệ tử cũng không có.

- Mời các vị sư thúc hiện thân, có đệ tử muốn trở thành đệ tử chân truyền!

Nam tử trung niên hơi thi lễ với trung tâm đại điện:

Mà hai bên đại điện, phân biệt có ba cái ghế dựa để trống.

- Bọn hắn đều tu hành trong kiếm khư, bình thường rất khó để gặp!

Hộ Giới minh!

Giờ khắc này, hắn đột nhiên nghĩ tới Hộ Giới minh, nếu như Thương Kiếm tông đã khủng bố tới mức đó, vậy thực lực chân chính của họ giới minh kia phải mạnh tới mức nào…

Hai người vào trong đại điện.

- Thương Kiếm tông có bao nhiêu Kiếm tu?

Sáu vị Kiếm tiên, hai mươi sáu Kiếm hoàng, sáu mươi hai Kiếm chủ… đội hình này, con mẹ nó khủng bố!

Diệp Huyền nghe mà có chút tê dại…

- Đại khái hơn một trăm năm mươi người, có điều, trong đó có sáu vị Kiếm tiên, hai mươi sáu Kiếm hoàng, sáu mươi hai Kiếm chủ, còn lại thấp nhất là Đại Kiếm tu. Đương nhiên, cũng có một số vừa gia nhập, có điều, phàm là gia nhập Thương Kiếm tông ta, thiên phú cùng tiềm lực đều không yếu, muốn thành Kiếm chủ cũng chỉ là vấn đề thời gian!

Yêu lặng một chút, một lão giả râu tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện trên vị trí thứ nhất bên trái, lão giả đánh giá nhìn Diệp Huyền, lắc đầu:

- Kém cỏi!

Diệp Huyền: “…”

Lúc này, vị trí thứ nhất bên phải cũng lóe lên, một nam tử trung niên mặc bạch bào xuất hiện, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, không cả nói lấy một lời đã lại biến mất.

Cứ như vậy, chỉ còn vị trí cuối cùng bên trái chưa có ai xuất hiện, mà những người trước đó, đều lắc đầu…

Nói đơn giản ra, là thấy hắn chướng mắt!

Sắc mặt Diệp Huyền âm u như nước, hắn có chút đánh giá thấp Thương Kiếm tông! Kiếm chủ, Thương Kiếm tông cản bản chướng mắt! Hơn nữa, còn chỉ là Thần Hợp cảnh!

Vấn đề là, hiện hắn không thể khôi phục Vạn Pháp cảnh hay Kiếm hoàng, bởi như vậy, nhất định sẽ khiến người hoài nghi1

Đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện vị trí cuối bên trái, nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, mặt không biểu tình:

- Vậy đi Vân Kiếm phong đưa tin đi. Nhớ kỹ, tính cách Việt Kỳ sư tỷ có chút quái dị. Ừm, kỳ thực cũng không quá quái dị, được rồi, ngươi mau tới Vân Kiếm phong đưa tin đi!

Nam tử trung niên khẽ gật đầu:

Đi theo người như vậy, nhất định có thể học được nhiều thứ.

Nữ nhân vừa rồi, có thể là một vị Kiếm tiên!

Bắt đầu từ đệ tử nội môn, quá chậm!

- Ta đi!

Để một vị Kiếm hoàng như hắn, đi làm việc vặt?

Quá khi dễ người!

Lúc này, nam tử trung niên trước đó đột nhiên nói:

- An Diệp, ngươi có nguyện đi Vân Kiếm phong?

Diệp Huyền có chút lưỡng lự, hắn tới đây là để học tập!

Giờ đi làm việc vặt, thì học cái quái gì?!

Như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, nam tử trung niên cười nói:

- Kỳ thực, danh nghĩa là làm việc vặt, nhưng ngươi lên đó, nếu có tâm vẫn sẽ học được nhiều thứ. Nếu không muốn, ngươi chỉ có thể bắt đầu từ đệ tử nội môn, ngày sau nếu có biểu hiện nổi bật, cũng có cơ hội thành đệ tử chân truyền!

Diệp Huyền nghĩ một chút, liền nói:

Làm việc vặt?

Diệp Huyền ngơ ngác.

Nữ tử nói xong, lập tức quay người biến mất.

Diệp Huyền: “…”

Làm việc vặt!

- Có chút kém cỏi, có điều miễn cưỡng có thể. Vân Kiếm sơn ta thiếu một người làm việc vặt, ngươi đi theo ta!

Nói xong, hắn trực tiếp quay người biến mất.

Diệp Huyền có chút sạm mặt lại, khỏi phải nói, sợ là Vân Kiếm phong này có gì đó cổ quái!

Do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi Vân Kiếm phong, bởi vì đã tới, giờ cũng không thể đi.

Trước khi tới, hắn đã điều tra về Thương Kiếm tông, Thương Kiếm tông có thất đại chủ phong, phân biệt là Thương Kiếm phong, Huyền Kiếm phong, Vân Kiếm phong, Bách Thảo phong, Ngự Bút phong, Trận Đạo phong, Đúc Khí phong.

Trước đó, hắn còn chưa hiểu về thất phong này, nhưng vừa rồi gặp sáu người, hắn phát hiện, phong chủ mỗi phong đều là một vị Kiếm tiên!

Thương sơn Thất Kiếm tiên!

Thực lực Thương Kiếm tông, còn lợi hại hơn suy nghĩ của hắn.

Không nghĩ nhiều, Diệp Huyền quay người rời đại điện, tới Vân Kiếm phong.

Tới Vân Kiếm phong, rốt cục hắn cũng hiểu vì sao gọi nơi này là Vân Kiếm phong, bởi cả ngọn núi này, bị vân vụ bao bốn phía, tựa như Tiên cảnh!

Phong cảnh rất tốt!

Tâm tình hắn cũng không quá phiền muộn! Bước thẳng dọc theo con đường, đi tới trước một tòa cung điện rực rỡ, hắn đứng trước cửa điện, hơi thi lễ:

- Việt sư tôn, vãn bối An Diệp tới đưa tin.

Không ai trả lời.

Diệp Huyền lại nói lại, vẫn không ai trả lời.

Hắn là không có ai.

Diệp Huyền đẩy cửa đại điện, cửa vừa mở ra, hắn lập tức ngây dại.

Trong điện, chất đầy là sách, từ sách trúc, tới sách vải… trên sách đầy chữ viết… nhìn kỹ, Diệp Huyền mới phát hiện, tất cả đều là tâm đắc!

Tâm đắc về kiếm kỹ cùng Kiếm đạo!

Diệp Huyền cầm một tấm vải bên cạnh, trên vải viết:

- Kiếm kỹ này thực sự kém cỏi, tụ lực quá lâu, nếu kẻ địch có tốc độ nhanh, kiếm kỹ còn chưa ra, bản thân đã bị chém chết, nên sửa vài điểm trong này…

Cạnh vải trắng, còn một quyển trục, quyển trục này là một quyển kiếm kỹ địa giai thượng phẩm: Tứ Quý kiếm pháp!

Diệp Huyền mở quyển trục nhìn qua, thời gian trôi qua,, thần sắc hắn liền trở nên ngưng trọng, bởi hắn phát hiện, nếu hắn sửa một chút theo chú dẫn của Việt Kỳ, Tứ Quý kiếm pháp này sẽ lập tức lột xác! Có thể nói, sau khi sửa, Tứ Quý kiếm pháp có thể đạt tới ngụy Thiên giai!

Thực sự yêu nghiệt!

Giờ khắc này, hắn thực sự bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận