Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 666: Khẩu Khí Thật Lớn

Diệp Huyền nhìn về phía Đế Khuyển, Đế Khuyển lãnh đạm nói:

- Nhân loại dốt nát!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Đừng nóng giận, dù sao ngươi cũng là thủ hộ thú Thần tộc, so đo với một tiểu nữ hài, thất sự là hết sức mất mặt.

Đế Khuyển lãnh đạm nói:

- Ta có so đo với nàng sao? Nếu so đo với nàng, ta đã sớm một ngụm nuốt nàng!

Diệp Huyền cười nói:

- Tiền bối đại khí!

Diệp Huyền nói:

- Công tử đi theo ta!

Nữ tử mỉm cười:

Nghe vậy, khóe mắt nữ tử hơi nhảy, sau một khắc, nàng khẽ thi lễ:

Diệp Huyền cười nói:

- Công tử chỉ cần một thanh thôi sao?

Nói xong, hắn mang theo Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi tới lầu hai, vừa tới lầu hai, một nữ tử dẫn đầu đi tới, nữ tử thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, trên mặt nàng mang theo nụ cười hòa ái:

Nói xong, nàng dẫn theo Diệp Huyền và Độc Cô Huyên còn có Đế Khuyển đi tới một gian phòng lịch sự tao nhã, cùng lúc đó, có người dâng trà và linh quả.

- Mua vài thanh kiếm!

- Không biết công tử cần gì!

- Thánh giai!

- Quý thương hội có bao nhiêu?

- Không biết công tử muốn mua kiếm gì!

Nữ tử cười nói:

Trong gian phòng, nữ tử mỉm cười:

Diệp Huyền hỏi:

Nữ tử nói:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Thôn phệ ba thanh kiếm, có lẽ sẽ không đủ, phải chuẩn bị ít nhất năm thanh!

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền khẽ rung động.

- Không biết công tử muốn bán chút gì!

- Chỉ cần công tử cho một giá tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Nhìn bốn món bảo vật thánh giai trước mặt Diệp Huyền, nữ tử đột nhiên nói:

Đương nhiên, bảo vật thánh giai của hắn cũng không phải chỉ có chừng này, có điều, còn lại đều là kiếm, hắn muốn giữ lại để bản thân sử dụng.

Diệp Huyền vung lên tay phải, bốn món bảo vật thánh giai xuất hiện trước mặt nữ tử, đây là đồ hắn đạt được khi lợi dụng Giới Ngục tháp chém giết đám người Cổ Thiên.

Nhà thương hội này có bao nhiêu niềm tin mới dám nói lời này?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta muốn bán một chút gì đó.

Nghe vậy, ánh mắt nữ tử sáng lên:

- Một thanh kiếm thánh giai, bao nhiêu Tử Nguyên tinh?

Diệp Huyền cười khổ, trong chớp nhoáng này hắn cảm thấy bản thân thật nghèo. Hiện tại hắn có chỉ có tổng cộng 32 triệu Tử Nguyên tinh, nói cách khác, chỉ có thể mua nhiều nhất ba thanh kiếm thánh giai!

Ngàn vạn!

- Ít nhất ngàn vạn Tử Nguyên tinh, hơn nữa là có tiền mà không mua được!

- Dâng trà!

Rất nhanh, một nữ tử bưng ba chén linh trà đến, Diệp Huyền phát hiện, linh trà này so với trà hắn vừa uống hoàn toàn là khác biệt ngày đêm.

Nữ tử cười nói:

- Quên tự giới thiệu, ta gọi Vũ Mạc, công tử gọi ta Tiểu Vũ là được.

Diệp Huyền thầm cười khổ, bản thân không xuất ra mấy món bảo vật thánh giai này, sợ là cả tên nữ nhân này cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Vũ Mạc lại nói:

- Công tử, mấy món bảo vật này đều không tầm thường, nếu đấu giá, tiền lời càng cao, đêm nay chúng ta sẽ có một buổi đấu giá, nếu công tử không vội, hiện tại ta có thể đi an bài, để mấy món bảo vật này đấu giá ngay đêm nay. Dĩ nhiên, nếu công tử gấp rút, chúng ta có thể giao dịch với công tử theo giá thị trường mỗi món một ngàn vạn. Nhưng mà như thế, công tử sẽ hao tổn.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một thanh âm truyền đến từ một bên:

- Hóa ra là Diệp công tử giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong rằng Diệp công tử thứ lỗi!

Mà trong nháy mắt khi Diệp Huyền ra tay, Đế Khuyển cũng đột nhiên bay ra ngoài.

Hai cánh tay của thanh niên nam tử trực tiếp bay ra ngoài.

Xuy xuy!

Nói xong, hắn hợp chỉ liên trảm hai kiếm.

- Cũng không phải cháu của ta.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ngươi đã cố ý chọc giận ta... Tốt, ta thành toàn ngươi.

Nói xong, hắn mỉm cười:

- Giết, một tên cũng không để lại.

Thanh niên nam tử nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

- Phải không? Khẩu khí thật lớn a, ta rất sợ hãi a, ta...

Thanh âm của thanh niên nam tử hơi ngừng, bởi vì chẳng biết từ lúc nào một sợi kiếm quang đã đính vào giữa chân mày của hắn.

Thanh niên nam tử ngây người.

Một bên, Vũ Mạc vội vàng nói:

- Diệp công tử, vị này là cháu trai của Đại trưởng lão Vạn Bảo thương hội chúng ta, mong rằng...

Một bên, Diệp Huyền đột nhiên nói khẽ:

- Không hổ là mỹ nhân đệ nhất Thiên Vực chúng ta ngày trước, quả nhiên rất xinh đẹp, nếu có thể hôn lên gương mặt này một lần, bản công tử tình nguyện sống ít đi mười năm, ha ha...

Thanh niên nam tử không để ý tới Vũ Mạc, hắn đi đến trước mặt Diệp Huyền, thế nhưng ánh mắt của hắn lại rơi vào trên thân Độc Cô Huyên, vừa nhìn thấy Độc Cô Huyên, khóe miệng của hắn hơi nhấc lên, trong mắt có một tia dâm tà. Khinh nhờn:

- Gặp qua Nhị công tử.

Vũ Mạc vội vàng đứng lên thi lễ:

Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một thanh niên nam tử đi tới.

Rất nhanh, trong bóng tối xung quanh truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết!

Chỉ chốc lát, Đế Khuyển lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Âm thầm, toàn bộ cường giả thanh niên nam tử mang tới đều bị giết, trong đó, còn có một tên cường giả Thánh cảnh.

Động tĩnh bên này cũng không nhỏ, bởi vậy, rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của vô số cường giả, nhưng đều không dám đi tới.

Trong gian phòng, thanh niên nam tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không, ngươi...

Diệp Huyền đột nhiên một kiếm cắm vào trong miệng thanh niên nam tử, sau một khắc, trong miệng thanh niên nam tử, máu tươi bắn tung tóe.

Đầu lưỡi đã bị một kiếm này của Diệp Huyền xoắn nát bấy!

Thanh niên nam tử cuồng loạn kêu thảm, hắn vừa định chạy trốn, nhưng mà, hai đạo kiếm quang trực tiếp đóng lên trên chân hắn...

Một bên, Vũ Mạc hoàn toàn ngây người.

Diệp Huyền ngồi xuống, hắn nâng chén linh trà trên bàn nhẹ nhàng uống một ngụm, cười nói:

- Trà ngon.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua thanh niên nam tử cách đó không xa, thanh niên nam tử oán độc nhìn hắn, diện mạo dữ tợn tựa như ma quỷ.

Diệp Huyền cười nói:

- Để ta đoán một chút, ngươi đến tìm ta, khẳng định không phải chủ ý của gia gia gì kia của ngươi, nếu là hắn, chắc chắn sẽ không phái loại bọc mủ như ngươi tới đây.

Thanh niên nam tử oán độc nhìn chằm chằm Diệp Huyền, muốn nói điều gì, nhưng mà, hắn không có đầu lưỡi, lời gì cũng không nói ra được.

Diệp Huyền lại nói:

- Ngươi cố ý chọc giận ta, là muốn ta xuất thủ trước, sau đó ngươi danh chính ngôn thuận ra tay với ta, không chỉ như thế, ta ra tay ở trong đây, khẳng định sẽ phạm vào quy củ của Vạn Bảo thương hội, ngươi ra tay với ta, về công về tư đều hợp lý. Đúng không?

Biết thanh niên nam tử vô phương trả lời, Diệp Huyền lại nói:

- Hiện tại, hãy để chúng ta nhìn một chút, gia gia gì kia của ngươi có thể báo thù cho ngươi hay không. Đúng, nói cho ngươi biết một chuyện, mặc kệ chuyện sau đó thế nào, ngươi chắc chắn sẽ chết, điểm này, ta có khả năng cam đoan với ngươi.

- Phải không?

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên từ cửa lớn nơi xa, rất nhanh, một nữ tử đi đến.

Nữ tử mặc một bộ váy lá sen, trong tay cầm một thanh quạt xếp, sau khi nàng đi tới, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Diệp Huyền:

- Khẩu khí này của Diệp công tử, rất lớn nha!

Diệp Huyền đột nhiên hợp chỉ điểm ra, một sợi kiếm quang bắn thẳng đến thanh niên nam tử, thật nhanh, nhưng mà, lúc sợi kiếm quang này cách giữa chân mày thanh niên nam tử mười mấy tấc thì ngừng lại, bởi vì nó đã bị một thanh quạt xếp ngăn trở.

Nữ tử ra tay rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận