Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 151: Ta Rời Khỏi…

Thanh âm vừa dứt, cả người hắn trực tiếp bay ra ngoài, mục tiêu của hắn, đúng là nam tử trường cung ngoài mười mấy trượng! Không giết nam tử trường cung này, ba người bọn họ sẽ cứ như thế, bị ám tiễn của nam tử trường cung này mài chết!

Nhìn thấy Diệp Huyền nhắm vào nam tử trưởng cung, sắc mặt nam tử ngân giáp đại biến:

- Ngăn hắn lại!

Thanh âm vừa dứt, hắn trực tiếp xông ra ngoài, mà nam tử mập mạp bên cạnh hắn đột nhiên ném một thanh cự phủ trong tay về phía Diệp Huyền.

Xuy!

Cự phủ vạch phá bầu trời, lập tức xé ra từng âm thanh xé gió bén nhọn chói tai!

Một bên khác, Bạch Trạch đột nhiên đấm mạnh hai tay xuống đất.

Oanh!

Không có một búa kia kiềm chế, Diệp Huyền đã vọt tới trước mặt nam tử trường cung kia, hắn vừa tới, ba mũi tên đầu đuôi tương liên trực chỉ giữa chân mày Diệp Huyền, mũi tên rất nhanh, cũng rất mạnh.

Một kiếm chém xuống, ba mũi tên ầm ầm vỡ vụn!

Thân thể của hắn và Diệp Huyền, đều cực kỳ cường hãn, thế nhưng cũng không đến mức vô địch!

Xuy!

Ầm!

Nam tử trường cung vừa bay ra nửa bước, đầu của hắn đã trực tiếp bay ra ngoài!

Đại Địa Băng Liệt!

Nam tử trường cung đang muốn lui về sau, Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên chém ra!

Cự phủ lập tức bị Bạch Trạch đụng bay, thế nhưng trước ngực hắn, lại có một vết máu!

Cả người hắn lại trực tiếp đánh tới chuôi cự phủ này.

Khóe miệng Diệp Huyền hiện lên một tia dữ tợn, hai tay hắn cầm Linh Tú kiếm một bổ về phía trước!

Sau khi một kiếm chém bay đầu nam tử trường cung, Linh Tú kiếm đột nhiên chém thẳng xuống!

Sau khi một kích đụng bay chuôi cự phủ này, Bạch Trạch lau máu tươi trên ngực, sau đó vọt thẳng tới đám người nam tử ngân giáp kia! Thế nhưng sau một khắc, cả người hắn trực tiếp bay ngược ra ngoài...

Phía dưới, đám người nam tử ngân giáp vừa muốn thừa thắng chém giết Bạch Trạch, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bọn hắn ngẩng đầu, một thanh kiếm chém thẳng tới, tựa như một tia chớp từ thiên ngoại chém tới!

Xuy!

Máu tươi như trụ!

Đồng tử của nam tử mập mạp co rụt lại, trong mắt tràn đầy kinh hãi, mà lúc này, một đạo cước ảnh đột nhiên đá lên trên Linh Tú kiếm.

Cự phủ và Linh Tú kiếm kịch liệt run lên, sau một khắc, chuôi cự phủ này trực tiếp rạn nứt ra, sau đó vỡ tan!

Bóng người này, đúng là Diệp Huyền vừa rơi xuống!

Một bổ này, cự phủ lập tức xé ra một thanh âm khí bạo bén nhọn, cùng lúc đó, phủ nhận trực tiếp bổ vào trên mũi Linh Tú kiếm!

Thanh âm của hắn vừa dứt.

Không dám khinh thường, nam tử mập mạp bên cạnh nam tử ngân giáp đột nhiên cầm cự phủ trong tay một bổ về phía trước!

Trong lòng nam tử mập mạp hoảng hốt, đang muốn lùi lại nhanh, mà lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên xuyên qua từ giữa chân mày của hắn!

Một tiếng xương gãy đột nhiên vang lên trong sân, ngay sau đó, cả cánh tay của nam tử mập mạp trực tiếp nổ nát, máu thịt bắn tung toé!

Răng rắc!

Bành!

Trong mắt nam tử mập mạp lóe lên một tia dữ tợn, hắn cũng không tránh lui, mà cũng một quyền đánh về phía Diệp Huyền!

Nhìn thấy một màn này, trong lòng nam tử ngân giáp hoảng hốt, vội vàng nói:

- Cẩn thận!

Linh Tú kiếm vừa dừng lại một chớp mắt, lại tiến quân thần tốc, trực chỉ nam tử mập mạp kia!

Mà lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một quyền đánh tới nam tử mập mạp!

Linh Tú kiếm trực tiếp bị đá lệch ra, thay đổi hướng đi!

Ầm!

Xuy!

Từ sau đầu nam tử mập mạp, một đạo máu tươi bắn tung tóe ra!

Mà thân thể của nam tử mập mạp hoàn toàn cứng đờ, sau đó ngã thẳng xuống.

Mà một khắc khi phi kiếm xuyên qua giữa chân mày nam tử mập mạp, một thanh trường thương đột nhiên đâm tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền đột nhiên hợp lại hai tay, trực tiếp chặn đứng trường thương!

Khóe miệng nam tử cầm trường thương nổi lên một tia dữ tợn, hai tay hắn cầm thương đột nhiên xoay tròn đâm tới phía trước.

Xuy!

Mũi thương trực tiếp đâm sâu vào lồng ngực Diệp Huyền nửa tấc!

Cùng lúc đó, một đạo cước ảnh đột nhiên quét về phía đầu Diệp Huyền!

Hai mặt thụ địch!

Một bên khác, Kiếm Tiểu Vương ngồi trên tảng đá nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên xông ra ngoài!

- Chết cho lão tử!

Nói xong, hắn quay người nhìn về phía nam tử ngân giáp cách đó không xa:

- Ăn hàng a...

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Kỷ An Chi vừa gặm đùi gà vừa chạy đi, lắc đầu thở dài:

- Ăn... Hơi nhiều!

Nói xong, tay phải nàng vốn giấu phía sau đột nhiên đưa tới trước mặt Diệp Huyền, trong tay, còn có một đùi gà màu vàng kim:

- Cho ngươi!

Diệp Huyền:

- ...

Kỷ An Chi thấy Diệp Huyền không nhận lấy, lập tức tự gặm một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Mặc Vân Khởi cách đó không xa, giờ phút này, Mặc Vân Khởi đang liên tục thiểm độn, rất là chật vật!

Kỷ An Chi nói khẽ:

- Ta đi hỗ trợ!

Nói xong, cả người nàng trực tiếp biến mất tại chỗ.

Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:

Đúng là Kỷ An Chi vừa chạy tới!

Hắn gắt gao nhìn qua bên cạnh Diệp Huyền, ở đó, xuất hiện một nữ tử!

Cả người nam tử ngân giáp trực tiếp bị đẩy lui mấy trượng!

Oanh!

Diệp Huyền không dám khinh thường, hắn khẽ điểm chân phải lên mặt đất, đang muốn thi triển đại địa chi giáp, mà đúng lúc này, một đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, ngay sau đó, một đạo hàn mang dùng tốc độ cực nhanh chém về phía đạo cước ảnh kia!

- Tên này rất biết đánh nhau!

Cách Kiếm Tiểu Vương không xa, Cung Thanh Thành cười nói:

- Xác thực, cũng không biết hắn còn át chủ bài hay không!

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua hơn mười trượng phía xa, một nam tử trên cây độc mộc.

Nam tử chỉ đứng ở đó, không có ý định động thủ.

Kiếm Tiểu Vương cũng nhìn thoáng qua nam tử trên độc mộc, không nói gì.

Bên cạnh Cung Thanh Thành, Diệp Linh nhìn bốn người Diệp Huyền bị vây công ngoài xa, nàng nắm thật chặt hai quả đấm, sắc mặt băng lãnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Nơi xa, tốc độ của Diệp Huyền cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt nam tử ngân giáp, mà đúng lúc này, nam tử ngân giáp liên tục lùi về sau, trong lúc lui lại, chân phải của hắn liên tục đá ra, mỗi một lần, đều sẽ có một đạo kình phong lăng lệ chém về phía Diệp Huyền.

Nhưng những kình phong này cũng không thể ngăn cản Diệp Huyền, mỗi lần Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền vung lên, là chém tan những kình phong này dễ như trở bàn tay!

Lúc cách nam tử ngân giáp còn có hai trượng, Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra nhanh như điện!

Phi kiếm!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt nam tử ngân giáp bỗng nhiên đại biến, mà lúc này, một thanh trường thương đột nhiên bắn nhanh tới từ bên phải, trường thương trực tiếp đâm vào trên thân Linh Tú kiếm!

Ầm!

Linh Tú kiếm cứ thế bị chặn đứng!

Diệp Huyền quay đầu, ở bên phải hắn, đúng là nam tử cầm thương vừa mới động thủ với hắn.

Diệp Huyền khẽ vẫy tay phải, Linh Tú kiếm bay về trong tay hắn, sau một khắc, hắn đột nhiên giẫm chân phải lên mặt đất.

Ầm!

Mặt đất rạn nứt!

Mà bản thân hắn lại mượn nhờ lực lượng mặt đất truyền đến, "Xuy" một tiếng biến mất tại chỗ.

Nơi xa, đồng tử của nam tử trường thương bỗng nhiên co rụt lại, hắn không trốn tránh, mà cầm trường thương trong tay đâm nhanh một cái về phía trước!

Một đâm này, một cỗ thương thế lăng lệ bao phủ Diệp Huyền trong nháy mắt!

Mà lúc này, Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Ông!

Giữa sân có tiếng kiếm reo xé rách!

Thoáng qua.

Xuy!

Trường thương trong tay nam tử trực tiếp nứt đôi, mà Diệp Huyền, đã ở mấy trượng phía sau nam tử trường thương!

Nam tử trường thương có chút đờ đẫn nhìn phía xa:

- Một kiếm... Thật mạnh...

Thanh âm vừa dứt, giữa chân mày hắn đột nhiên nứt ra, một đạo máu tươi bắn tung tóe!

Diệp Huyền quay người nhìn về phía nam tử ngân giáp cách đó không xa, nam tử ngân giáp gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ta rời khỏi!

Rời khỏi!

Giờ khắc này, hắn đã sợ hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận