Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3612. Triệu công tử! (2)



Chương 3612. Triệu công tử! (2)




Ám Ẩn ở một bên liếc thấy tình hình bèn âm thầm biến mất.
Cứ chuồn đi đã!
Diệp Huyền liếc nhìn Ám Ẩn, hắn cũng không ngăn cản, đương nhiên là bởi hắn cũng chẳng thể ngăn cản!
Diệp Huyền nhìn Thần Khâm và mỉm cười: “Thần Khâm cô nương, ta và ngươi có quen biết nhau, ta không hề muốn đuổi cùng giết tận, thế nhưng ngươi cứ thử thách sự kiên nhẫn của ta hết lần này đến lần khác. Ta cũng khó mà nhẫn nhịn được nữa.”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn Hư Vọng ở bên cạnh. Hư Vọng hiểu ý, nàng bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.
Vụt!
Thời không lập tức bị xé rách.
Vẻ mặt Thần Khâm lập tức thay đổi, nàng ta chắp hai tay lại, sau đó ấn mạnh về phía trước. Chỉ trong chốc lát, vô số thời không đột nhiên ngưng tụ thành một bức tường thời không!
Phòng thủ!
Khoảnh khắc ấy, thời không xung quanh Thần Khâm đã cố định lại!
Tuy nhiên, khi Hư Vọng chém kiếm đến, bức tường thời không kiên cố kia bị chém nát như chém đậu phụ.
Vụt!
Một đường kiếm quang xoẹt qua trán Thần Khâm. Khi kiếm quang biến mất, Hư Vọng đã xuất hiện phía sau người nàng ta, có điều Thanh Huyền Kiếm vẫn ở trên trán Thần Khâm.
Giết rồi!
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân nhìn Thanh Huyền Kiếm. Lúc này bọn họ phát hiện không phải thực lực của Hư Vọng quá kinh khủng mà là thanh kiếm này quá biến thái!
Thanh kiếm này đã kéo sức chiến đấu của Hư Vọng lên quá cao!
Thần Khâm nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi…”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Chết thì chết dứt khoát một chút! Đừng có nhiều lời nữa! Đi mạnh giỏi nhé!”
Nói đoạn, hắn bèn sử dụng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm bèn hấp thụ sạch sẽ Thần Khâm!
Diệp Huyền mỉm cười: “Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Lúc này, Huyền Cơ lão nhân trầm giọng nói: “Tiền bối, Hoang Nguyên Thần và Triệu Thần Tiêu đang ở gần đây, có cần…”
Diệp Huyền liếc nhìn phía bên phải, hắn cười: “Ai không chọc vào ta thì ta cũng không chọc vào người đấy! Đi thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất.
Mộc Sâm bên cạnh Huyền Cơ lão nhân đột nhiên bật cười: “Ai cũng bảo cường giả bồng bột, tính tình còn kì quái, nhưng ta thấy tiền bối không hề bồng bột, đã thế còn sẵn sàng cho người khác cơ hội nói chuyện. Điều quan trọng nhất là tiền bối còn hòa nhã dễ gần!”
Huyền Cơ lão nhân gật đầu, hắn ta cười: “Tiền bối đúng là hòa nhã dễ gần thật, tính cách cũng ôn hòa! Gặp được tiền bối đúng là điều may mắn của chúng ta!”
Mộc Sâm lắc đầu cười: “Hư Vọng cô nương mới may mắn hơn kìa!”
Nghe vậy, Huyền Cơ lão nhân bèn lắc đầu cười.
Đúng thế!
Người được lợi nhiều nhất thật ra là Hư Vọng!
Nữ nhân này giờ đúng là vô địch!
Một lát sau, hai người rời đi.
Sau khi hai người rời đi, trên một tầng mây nào đó, Triệu Thần Tiêu thu hồi ánh mắt, hắn ta thở dài một hơi: “Ta đã khuyên Võ Linh Vương rồi mà hắn ta vẫn không cam tâm, sự không cam tâm này đã khiến trăm vạn năm khổ tu của hắn ta biến thành hư vô!”
Hoang Nguyên Thần ở bên cạnh mỉm cười: “Tham mà!”
Triệu Thần Tiêu nhìn về phía xa xa, vẻ mặt phức tạp: “Hoang Nguyên Thần, ngươi nói xem rốt cuộc Diệp công tử có phải là Mệnh Tri cảnh không?”
Hoang Nguyên Thần lắc đầu: “Đã không còn quan trọng nữa rồi!”
Triệu Thần Tiêu mỉm cười: “Ta thấy vẫn khá quan trọng đấy chứ, nói sao nhỉ? Ngươi nghĩ mà xem, nếu như hắn thực sự không phải Mệnh Tri cảnh thì tại sao mấy người Mộc Sâm lại đi theo hắn như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đều bị thiểu năng ư?
Rõ ràng là không phải vậy! Với cả ngươi có thấy Hư Vọng không? Ban đầu nữ tử này mới chỉ là Mệnh Thần cảnh, mà nàng ta mới đi theo Diệp Huyền chưa được bao lâu đã đạt Nguyên Thần cảnh. Điều quan trọng là sức chiến đấu của nàng ta còn kinh khủng như vậy, ngươi thấy điều này bình thường sao?”
Hoang Nguyên Thần trầm mặc.
Triệu Thần Tiêu lại nói: “Còn một chuyện nữa, ngươi không phát hiện ra sao? Mấy người Mộc Sâm cung kính với Diệp Huyền vô cùng, nếu như hắn không phải Mệnh Tri cảnh thì sao bọn họ phải cung kính với hắn như thế?”
Hoang Nguyên Thần nhíu mày: “Ý của ngươi là Diệp Huyền thực sự là Mệnh Tri cảnh?”
Triệu Thần Tiêu trầm giọng nói: “Ta không dám chắc! Nhưng ta có thể chắc chắn rằng Diệp Huyền không phải Mệnh Tri cảnh thì cũng không phải người tầm thường!”
Hoang Nguyên Thần liếc nhìn hắn ta mà thấy cạn lời: “Ngươi nói vậy có khác gì phí lời không? Cái tên đó đầy thần trang, dù hắn không phải Mệnh Tri cảnh thì phía sau chắc chắn cũng có đại lão Mệnh Tri cảnh…”
Nói đến đây, hắn ta không tiếp tuc nữa.
Triệu Thần Tiêu mỉm cười: “Mệnh Tri cảnh!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía xa xa, vẻ mặt phức tạp: “Ngươi nói xem, liệu bọn họ được Diệp Huyền giúp đỡ sẽ đột phá Nguyên Thần cảnh, đạt đến Mệnh Tri cảnh không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Hoang Nguyên Thần bèn thay đổi.
Triệu Thần Tiêu trầm giọng nói: “Không phải không có khả năng này!”
Hoang Nguyên Thần nhìn về phía xa xa: “Chúng ta có nên đi dựa vào hắn không nhỉ?”
Triệu Thần Tiêu không đáp lời.

Diệp Huyền quay lại hội đấu giá, hắn tiếp tục xem đấu giá. Mà lúc này, hắn đã thu được hơn năm mươi vạn viên thiên cực tinh!
Mà mới bán được có một nửa thần vật thôi đấy!
Gia tài cả đời của một cường giả Mệnh Tri cảnh siêu cấp đương nhiên phải nhiều rồi!
Bên trong gian lầu, Hư Vọng đứng phía sau Diệp Huyền, trong tay nàng là Thanh Huyền Kiếm.
Hiện giờ nàng chính là một vệ sĩ siêu cấp của Diệp Huyền!
Đúng lúc ấy, hội đấu giá phía dưới có tiếng nói vang lên: “Hôm nay tất cả thần vật trong hội đấu giá này, Triệu gia ta muốn hết! Mong chư vị nể mặt Triệu gia ta, ta muốn tất, mọi người đừng hét giá nữa!”
Hết chương 3612.



Bạn cần đăng nhập để bình luận