Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1583: Lại là dị thú

Cứ thế, tiểu nữ hài chầm chậm ăn. Trong lúc đó, thỉnh thoảng Diệp Huyền lại gắp thức ăn cho nàng, tiểu nữ hài cũng gắp thức ăn cho hắn.

Mặc dù ăn rất chậm nhưng đôi mắt của tiểu nữ hài không giấu nổi niềm vui. Nàng không cười, nhưng Diệp Huyền có thể cảm nhận được!

Điều đáng nói là từ đầu đến cuối, tiểu nữ hài không hề bỏ quên con chó nhỏ, thỉnh thoảng nàng còn dạy con chó nhỏ cách dùng đũa.

Con chó: “?”

Một lát sau, cả bàn đầy thức ăn đã hết sạch, còn tiểu nữ hài thì có vẻ vẫn chưa muốn dừng lại.

Diệp Huyền liếc nhìn nàng, sau đó kéo lấy tiểu nữ hài và nói: “Đi theo ta!”

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, trong mắt nàng không còn vẻ phòng bị nữa.

Diệp Huyền đưa tiểu nữ hài đi tìm một hồi trong thôn. Rất nhanh sau đó, hắn tìm được một cái giếng. Diệp Huyền phất tay phải, nước trong giếng bèn phun ra ngoài, sau đó lơ lửng trên không trung.

Diệp Huyền trầm mặc, hắn biết chắc chắn hồng y nữ tử kia đang giấu diếm điều gì đó.

Chuyện gì thế này?

Diệp Huyền chau mày: “Đây không phải một cuốn kinh thư hay sao?”

Bởi vì hắn thì vào rồi, nhưng tiểu nữ hài thì không!

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”

Tiểu nữ hài chớp mắt, không đáp lời.

Diệp Huyền nói: “Liên Thiển cô nương, ngươi ra ngoài được không?”

Diệp Huyền ra khỏi Giới Ngục tháp. Lúc này, tiểu nữ hài vẫn đang ở trước mặt hắn, nàng nhìn hắn, trong ánh mắt hiện vẻ khó hiểu.

Liên Thiển nói: “Ta không phải đạo tắc của thế giới này, sẽ bị bài xích!”

Một lát sau, Liên Thiển nói: “Không thể ra ngoài!”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi đưa tiểu nữ hài vào Giới Ngục tháp. Tuy nhiên khi vừa vào Giới Ngục tháp thì hắn đã sững sờ.

Không vào được?

Liên Thiển nói: “Không đơn giản như nữ tử đó nói đâu.”

Diệp Huyền chau mày: “Tại sao?”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Ngươi không muốn vào hả?”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, Liên Thiển lên tiếng: “Nàng ta không vào được!”

Nói đoạn, hắn bảo tiểu nữ hài cúi đầu xuống, sau đó bắt đầu gội đầu cho nàng. Cũng không biết tiểu nữ hài đã bao lâu rồi chưa gội đầu, tóc của nàng dính hết vào với nhau.

Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, hắn xòe bàn tay lấy một đống y phục ra. Số y phục này đều là những y phục mà Diệp Linh đã từng mặc, nàng không nỡ vứt đi.

Một lúc sau, tiểu nữ hài tắm xong và thay y phục của Diệp Linh. Khi trông thấy một tiểu nữ hài hoàn toàn khác, Diệp Huyền sững sờ.

Diệp Huyền mỉm cười, rất rõ ràng rồi, đến Liên Thiển cũng không biết.

Diệp Huyền mỉm cười, hắn hỏi: “Đẹp không?”

Liên Thiển nói: “Trong lòng ngươi, ta là người cái gì cũng biết đúng không?”

Đi kèm với nhát kiếm đó là một tiếng nổ cực lớn vang lên. Ngay sau đó, Diệp Huyền trông thấy một cái bóng lùi nhanh về phía sau!

Uỳnh!

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, hắn đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, tiểu nữ hài đột nhiên kéo hắn, đồng thời nhấc kiếm chém về phía trước.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, có lẽ do nơi này kì lạ!

Tiểu nữ hài trước mặt hắn mặc một bộ y phục màu xanh lam, bộ y phục này rất bình thường, thế nhưng khi tiểu nữ hài mặc vào trông lại có một loại khí chất đặc biệt. Diệp Huyền không thể hình dung loại khí chất này. Thực ra tướng mạo của tiểu nữ hài rất tinh tế, có thể tưởng tượng được sau này nàng lớn lên chắc chắn sẽ là một tuyệt thế giai nhân. Mà lúc này, tiểu nữ hài đang để tóc tết nên trông nàng có phần đáng yêu. Có điều đôi mắt của nàng quá bình tĩnh, không giống đôi mắt mà một tiểu nữ hài nên có.

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn lấy một cái gương ra rồi đưa đến trước mặt tiểu nữ hài, đoạn mỉm cười: “Nhìn xem, đẹp không?”

Tiểu nữ hài nhìn vào trong gương, khi trông thấy mình, nàng sững sờ, sau đó khẽ vuốt ve mặt gương.

Diệp Huyền nhìn tiểu nữ hài, mỉm cười: “Để ta gội đầu giúp ngươi!”

Hắn phát hiện thực ra trí thông minh của tiểu nữ hài không hề có vấn đề. Ngược lại, nàng rất thông minh, chỉ là nàng không giỏi giao tiếp, lúc nào cũng lầm lì ít nói khiến người ta cảm giác nàng rất ngốc. Còn thực chất nàng rất thông minh.

Gội đầu xong, Diệp Huyền bảo tiểu nữ hài tự mình tắm rửa. Hắn chỉ dẫn cho nàng một hồi, tiểu nữ hài bèn hiểu ngay.

Một lúc sau, Diệp Huyền đã gội đầu sạch sẽ cho tiểu nữ hài, sau đó hắn lại giúp nàng cắt tóc, chải tóc, tết tóc. Diệp Huyền rất rành mấy chuyện này, bởi vì ngày xưa hắn cũng làm cho Diệp Linh.

Hắn nhìn về phía chân trời, ở đó có một bóng đen đang lơ lửng. Bên trong cái bóng đen ấy có một con quái điểu, quái điểu có ba cái đầu, một cái chân, toàn thân màu đen, đôi mắt một đen một đỏ, khắp người nó đầy lệ khí!

Diệp Huyền chau mày: “Đây là dị thú?”

Tầng thứ chín trầm giọng nói: “Chắc là vậy rồi, ban nãy nếu không có tiểu nữ hài kia thì chắc ngươi xong đời rồi!”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trầm xuống.

Hiện giờ hắn nhận ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của mấy con dị thú nơi đây!

Có điều vậy cũng bình thường. Mấy con dị thú này không biết đã sống được bao nhiêu vạn năm, có là một con heo khi ở đây cũng thành tinh ấy chứ!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền bỗng nhìn về con chó phía không xa. Má nó, đừng bảo con chó này cũng là một dị thú không biết tên đấy nhé?

Đúng lúc đó, con dị thú trên tầng mây bỗng gào lên một tiếng. Sau đó, nó xông xuống. Khoảnh khắc con dị thú xông xuống, cả bầu trời bèn tối mịt!

Thấy vậy, Diệp Huyền lập tức tái mặt, cái thứ gì thế này?

Tiểu nữ hài đột nhiên tiến lên phía trước một bước, hai tay nàng cầm kiếm và chém về phía trước. Nhát kiếm ấy ép con quái điểu kia phải dừng lại ngay tại chỗ!

Trên không trung, con quái điểu bỗng nhiên kêu lên.

Răng rắc!

Tiếng kêu của nó khiến không gian xung quanh Đại Đạo thôn vỡ nứt. Ngay sau đó, những luồng sức mạnh thần bí ập về phía tiểu nữ hài và Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận