Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3246: Tự bạo

Tiểu Tháp nói: "Da mặt dày, không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ! Tất nhiên... tiểu chủ, ta không phải đang nói về ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều, thật đó, ta lấy nhân phẩm của chủ nhân ra để thề, ta thật sự không phải đang nói về ngươi, ngươi đừng ghi hận đó!"

Khuôn mặt Diệp Huyền tối sầm lại.

Con mẹ nó!

Hắn thật sự muốn bán quách tiểu tháp này đi cho xong!

Như đang nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyền đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tiểu tháp, ngươi lại dám nói xấu Thanh Nhi, đến lúc đó ta sẽ nói cho Thanh Nhi biết!"

"Đậu má!"

Tiểu tháp đột nhiên nhảy dựng lên: "Tiểu chủ, ta nói xấu Thiên Mệnh tỷ tỷ khi nào chứ? Ngươi đừng có ăn không nói có!"

Diệp Huyền cười nói: "Ngươi nói Thanh Nhi sẽ tin ngươi hay là tin ta!"

Tiểu tháp lại nói: "Tiểu chủ, không phải vừa nói ngươi còn có thứ gì đó mạnh hơn cả thời gian sao?"

Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Cha ta nói cái gì?"

Tiểu tháp ngồi thụp xuống đất, nó dựa vào góc tường, cúi đầu xuống: "Đánh cái gì mà đánh! Một ánh mắt của nàng ta cũng có thể khiến ta biến thành tro tàn rồi! Nhị Nha lợi hại như vậy, không phải trước mặt nàng ta cũng ngoan ngoãn giống như một tiểu nha đầu sao..."

Tiểu tháp cười lớn: "Ta không biết, nhưng ta thường đi theo chủ nhân, biết một vài chuyện do chủ nhân từng nói, hắn ta đã từng nói về phương diện thời gian!"

Tiểu tháp vội vàng cầu xin: "Tiểu chủ, đại ca, sau này ta sẽ không nói xấu ngươi nữa! Ngươi cũng đừng nói xấu ta có được không? Ngươi... Ngươi bỏ qua cho ra! Ta chỉ là một tiểu tháp, ngoại trừ thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút ra thì ta không có khuyết điểm nào khác! Sau này nhất định ta sẽ cải tà quy chính! Ta đảm bảo!"

Tiểu tháp gật đầu: "Đúng vậy! Hắn ta đã từng nói như vậy!"

Tiểu tháp nhảy dựng lên: "Tiểu chủ, đây không phải chuyện đùa đâu! Ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu!"

Tiểu tháp trầm giọng nói: "Không gian, vô biên mãi mãi. Thời gian, vô tận vĩnh viễn!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Tiểu tháp, hèn nhát như vậy không phải là phong cách của ngươi! Đừng sợ Thanh Nhi, nếu Thanh Nhi đánh ngươi, ngươi cứ đánh lại nàng ấy! Ta tin ngươi có thể!"

Diệp Huyền nhún vai: "Thỉnh thoảng nói lung tung một chút cũng không phải không thể!"

Diệp Huyền hỏi: "Ngươi biết sao?"

Tiểu tháp nói: "Tiểu chủ, ngươi làm khó ta rồi! Ta chỉ là một tiểu tháp, ta nghiên cứu cái này để làm gì!"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền cười nói: "Vậy cả ngày nay ngươi đang nghiên cứu cái gì? Hoặc là nói tiểu tháp ngươi đang có ước mơ gì?"

Nghe vậy, lông mày Diệp Huyền khẽ nhíu lại: "Vô biên mãi mãi? Vô tận vĩnh viễn?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Có nghĩa là gì?"

Diệp Huyền cười nói: "Ngươi có ước mơ gì?"

Diệp Huyền gật đầu: "Tôi cảm thấy khá là thô bỉ!"

Diệp Huyền nghiêm túc nói; "Tiểu tháp, ta rất khâm phục ngươi có tham vọng lớn như vậy! Hay là... ngươi tự mình đi luyện tập đi?"

Khuôn mặt Diệp Huyền tối sầm: "Tiểu tháp, sao ngươi lại cười một cách thô bỉ như vậy?"

Sắc mặt Diệp Huyền cứng đờ.

Tiểu tháp cười mà không nói.

Ngươi không phải là muốn luyện tập sao?

Mẹ kiếp!

An toàn!

Tiểu tháp lập tức tức giận nói: "Ta cười như vậy mà gọi là thô bỉ sao?"

Tiểu tháp vội vàng lắc đầu: "Không, không! Ta phải đi theo ngươi!"

Diệp Huyền hỏi: "Tại sao?"

Tiểu tháp vô thức nói: "Đi theo ngươi, an toàn hơn!"

Tiểu tháp hừ lạnh một tiếng: "Tiểu chủ, để ta nói cho ngươi biết, mặc dù ta chỉ là một tiểu tháp, nhưng ta cũng có ước mơ!"

Tiểu tháp lắc đầu: "Không, không! Ta muốn tự mình trở thành đệ nhất tháp trong vũ trụ! Ngươi có biết vì sao ta không đi theo chủ nhân không? Bởi vì ta muốn dựa vào chính mình! Ta không giống như một số người dựa vào phụ thân dựa vào muội muội, ta muốn dựa vào chính mình... Ôi, tiểu chủ, ta không nói về ngươi, thật đó, ta thật sự không phải là đang nói về ngươi, ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Ngươi đi theo cha ta, không phải là đệ nhất tháp rồi sao?"

Tiểu tháp suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Ta muốn trở thành đệ nhất tháp trong vũ trụ!"

Tiểu tháp lại nói: "Đương nhiên, tiểu tháp ta sẽ kiên quyết không gọi người! Cho dù ta chết, tiểu tháp ta cũng sẽ chết một cách có khí thế, bảo ta gọi người? Điều đó là hoàn toàn không thể!"

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu tháp, ngươi đừng lo lắng, lần sau có địch mạnh hơn thì ta cũng sẽ không gọi người, chúng ta sẽ phát nổ cùng nhau, ngươi sẽ là tháp có khí phách, ta sẽ là người có khí phách, ngươi thấy sao?"

Tiểu tháp do dự một chút, sau đó nói: "Tiểu chủ, nếu thật sự gặp người không thể đấu lại thì có thể gọi người..."

Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: "Lần sau đánh chết ta cũng không gọi người, nếu như đánh không lại thì chúng ta tự bạo!"

Tiểu tháp trầm giọng nói: "Tiểu chủ... gọi người cũng không phải chuyện xấu hổ gì, ngươi có thể gọi người!"

Diệp Huyền lại lắc đầu: "Đánh chết cũng không gọi! Ta sẽ cùng ngươi tự bạo!"

Tiểu tháp có chút khó hiểu: "Cho dù không gọi người thì ngươi tự bạo là được rồi! Tại sao cả ta cũng phải tự bạo nữa? Ta thật vô tội biết bao?"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"

Tiểu tháp do dự, sau đó nói: "Tiểu chủ, ngươi không cần phải cứng nhắc như vậy! Nếu đánh không lại thì chúng ta có thể chạy, tử chiến là hành vi liều lĩnh! Tục ngữ nói rất hay, núi xanh vẫn còn thì sợ gì không có củi đốt!"

Diệp Huyền nói: "Không, ta sẽ tự bạo cùng với ngươi!"

Tiểu tháp đột nhiên không khỏi tức giận mắng: "Có phải não của ngươi có vấn đề không!"

Diệp Huyền nói: "Ta muốn nói với Thanh Nhi, ngươi mắng nàng ấy!"

Sau khi tiểu tháp im lặng một lúc, nói: "Tiểu chủ, ngươi thật sự không phải là người!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận