Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 588: Kỳ Thật, Ta Là Cha Ngươi!

Hai người nam tử thanh niên vừa nhìn thấy Diệp Huyền, cũng hơi ngẩn người.

Nam tử thanh niên liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, nhăn mày lại:

- Ngươi là người phương nào?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Các ngươi là người phương nào?

Nam tử thanh niên càng nhíu chặt chân mày:

- Bản công tử đang hỏi ngươi!

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

Diệp Huyền cười nói:

- Hiện tại, lập tức lăn, ta sẽ không nói lần thứ hai!

Nghe vậy, nam tử thanh niên nhìn về phía Diệp Huyền:

Nam tử thanh niên nhìn thẳng Diệp Huyền:

Nam tử thanh niên quay đầu nhìn thoáng qua lão giả, lão giả lãnh đạm nói:

Mà hắn lựa chọn hạ thủ trước!

- Đạo Nhất học viện, học viên nội viện!

Trước mặt nam tử thanh niên, Diệp Huyền yên lặng, thậm chí ngay cả mặt mũi của Đạo Nhất học viện, đối phương cũng không cho, rõ ràng, lai lịch không nhỏ.

- Một học viện ở Bắc Vực, năm đó lúc Mục Đạo Nhất kia vẫn còn ở đây, cũng tạm được, hiện tại... bất nhập lưu!

- Đạo Nhất học viện?

- Làm một ít chuyện.

Nam tử thanh niên còn chưa kịp phản ứng, kiếm của Diệp Huyền đã trực tiếp đính giữa chân mày của hắn.

- Sao ngươi lại ở trong đây!

Mà cách đó không xa, chẳng biết lúc nào lão giả kia đã xuất hiện bên trái Diệp Huyền, tay trái của hắn cách bả vai Diệp Huyền còn khoảng mười mấy tấc, hắn không dám vồ xuống.

Nếu mặt mũi của Đạo Nhất học viện không dùng được, xem ra cũng chỉ có thể động thủ!

Diệp Huyền đột nhiên xuất kiếm, một kiếm này chém ra rất nhanh, lại không có bất kỳ dấu hiệu gì.

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy sát ý:

Diệp Huyền cười nói:

Kiếm đính giữa chân mày nam tử thanh niên đâm vào nửa tấc, máu tươi bắn tung tóe!

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi sẽ trả giá vì chuyện này...

Diệp Huyền đột nhiên ra tay, khiến cho lão giả và nam tử thanh niên đều không kịp phản ứng, dĩ nhiên, bọn hắn đã quá tự tin, cũng quá xem thường Diệp Huyền.

Mà lúc này, thanh âm của lão giả cũng hoàn toàn yên tĩnh lại!

Lại sâu thêm một chút, chắc chắn hắn phải chết!

Lúc này, kiếm của Diệp Huyền lại tiếp tục đâm ra phía trước, kiếm vào càng sâu, thân thể nam tử thanh niên trực tiếp run lên!

- Thả hắn!

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía lão giả, cười nói:

- Đếm a! Sao ngươi lại không đếm a! Ta nghe đây!

Lão giả nhìn Diệp Huyền nửa ngày, sau đó nói:

- Ta không có ác ý, chẳng qua là không muốn hai vị quấy rầy một vị tiền bối của ta, chỉ thế thôi!

Xuy!

Lúc này, tay phải Diệp Huyền đột nhiên nhẹ nhàng đâm thẳng ra phía trước!

- Ba tiếng, nếu ngươi không thả hắn, lão phu...

Diệp Huyền nhìn lão giả, cười nói:

- Đến, nói tiếp!

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không tiếp tục nói chuyện.

Trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt nam tử thanh niên có chút dữ tợn:

- Ngươi có biết ta là ai không!

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía nam tử thanh niên:

- Vậy ngươi có biết ta là ai không?

Nam tử thanh niên nhe răng cười:

- Phải không? Ta ngược lại muốn biết ngươi là ai!

Diệp Huyền có chút hưng phấn nói:

Chính là lão đầu chủ tiệm rèn, lão đầu đi đến trước mặt Diệp Huyền, mà trong tay hắn, ôm một chiếc hộp dài.

Vân Khiếu đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, thiết lô cách đó không xa đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, một bóng người bay ra!

- Chỉ như vậy!

Diệp Huyền gật đầu:

- Chỉ như vậy?

Nam tử thanh niên trầm giọng nói:

- Vân Khiếu thúc, ta cũng không tin hắn dám giết ta!

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi muốn thử một chút sao?

Nam tử thanh niên đang muốn nói chuyện, lão giả tên là Vân Khiếu ở một bên đột nhiên nói:

- Người trẻ tuổi, nói đi, rốt cục ngươi muốn làm gì!

Diệp Huyền cười nói:

- Cũng không có gì, chỉ là muốn các ngươi chờ đợi, việc này có thể chứ?

Vân Khiếu hỏi:

Nam tử thanh niên còn muốn nói điều gì, lão giả cách đó không xa khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn đừng nói.

- Câm miệng cho lão tử! Lại tiếp tục oa oa một câu, lão tử chém ngươi!

Nam tử thanh niên đột nhiên giận dữ, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cả giận nói:

- Ngươi!

- Kỳ thật, ta là cha ngươi!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Làm xong?

Lão đầu lắc đầu:

- Còn thiếu một bước cuối cùng!

Nói xong, hắn đột nhiên nhìn về phía hai người Vân Khiếu cách đó không xa, vừa nhìn thấy hai người này, sắc mặt của hắn lập tức trở nên âm lạnh:

- Các ngươi tới đây làm gì?

Cách đó không xa, nam tử thanh niên nói:

- Tam thúc, phụ thân để ta tới mời ngươi trở về!

- Trở về?

Lão đầu cười lạnh:

- Trở về làm gì? Còn nữa, hiện tại ta đã không còn là người nhà họ Vân, cũng không phải Tam thúc của ngươi! Hai người các ngươi cút nhanh lên!

Nam tử thanh niên trầm giọng nói:

- Tam thúc, ngươi cũng là người nhà họ Vân...

Lão đầu lạnh lùng nói:

- Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?

Nam tử thanh niên còn muốn nói điều gì, Vân Khiếu cách đó không xa đột nhiên nói:

- Vân Thắng huynh, gia chủ có bàn giao, nếu ngươi không muốn trở về cũng không có việc gì, thế nhưng, Địa Mạch Lô là chí bảo của Vân gia, nhất định phải trả lại Vân gia, ngoài ra, đúc khí thuật của Vân gia cũng không thể truyền ra ngoài, bằng không...

Lão đầu cười lạnh:

- Bằng không gì? Bằng không sẽ giết ta?

Vân Khiếu nhìn Vân Thắng, không nói gì.

Vân Thắng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền trước mặt:

- Hắn chính là truyền nhân của ta, các ngươi có bản lĩnh cứ giết hắn xem!

Diệp Huyền đen mặt lại, giời ạ, lão đầu này muốn chơi chết hắn a!

Nghe Vân Thắng nói, hai người Vân Khiếu lập tức nhìn về phía Diệp Huyền, vẻ mặt cực kỳ bất thiện.

Diệp Huyền cười nói:

- Hai vị, các ngươi có ý kiến?

Vân Khiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cuối cùng, hắn nhìn về phía Vân Thắng:

- Ngươi tự giải quyết cho tốt!

Nói xong, hắn dẫn theo nam tử thanh niên quay người rời đi.

Vân Thắng trầm mặc một lát, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đi thôi!

Nói xong, hắn cũng dẫn theo Diệp Huyền rời đi.

Với Vân Thắng dẫn đầu, hai người đi tới trước một truyền tống trận, rất nhanh, hai người biến mất không thấy gì nữa.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, hai người tới dưới một mảnh thác nước, thác nước dài đến mấy chục trượng, phía dưới là một đầm nước nhỏ!

- Đây là?

Diệp Huyền hỏi.

Vân Thắng lãnh đạm nói:

- Năm đó Vân gia ta mở ra được một địa tâm linh tuyền, đây là một bước rèn đúc cuối cùng, đổ linh tuyền vào. Năm đó lúc ta rời khỏi Vân gia, gần như đã mang đi toàn bộ, hiện đang ở phía dưới, hẳn là không còn lại bao nhiêu! Nhưng mà, đối với chúng ta mà nói, đầy đủ!

Nói xong, hắn vung ra tay phải, hộp dài trong tay hắn trực tiếp bay vào trong đầm nước, rất nhanh, đầm nước bắt đầu rung động kịch liệt, từng đạo kiếm quang không ngừng chấn động ra từ trong đầm nước.

- Máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận