Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 431: Chiến Lục Phong

Trong điện, Lãnh bà bà thấp giọng thở dài, kỳ thực, vừa rồi bà còn lo lắng Bắc Hàn tông không thể ngăn nổi áp lực của Hộ Giới minh.

Nhưng mà, lo lắng của bà, cuối cùng vẫn thành sự thực.

Lần này, Bắc Hàn tông không chỉ mất một vị siêu cấp yêu nghiệt, mà còn mất huyết tính, mất tôn nghiêm!



Ngoài điện.

Diệp Huyền kéo Diệp Linh ra ngoài, trên gương mặt nhỏ nhắc của Diệp Linh đầy nụ cười xán lạn.

Trên đường, Diệp Linh đột nhiên hỏi:

- Ca, nếu Bắc Hàn tông vì muội mà khai chiến với Hộ Giới minh, ca sẽ thực để muội lại Bắc Hàn tông sao?

Hắn biết, nếu như không có hắn, Diệp Linh ở lại Bắc Hàn tông, ngày sau khó chắc rằng sẽ không bị Bắc Hàn tông vứt bỏ!

Diệp Linh hơi cúi đầu, yên lặng. Một hồi sau, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:

Thái độ với Diệp Linh!

- Có trách Bắc Hàn tông?

Kỳ thực, còn có một câu không nói, nếu Bắc Hàn tông thực sự nguyện vì Diệp Linh mà liều với Hộ Giới minh, hắn sẽ ra ngoài hấp dẫn cừu hận, không chỉ không để Diệp Linh đối mặt với Hộ Giới minh, mà còn không cả để Bắc Hàn tông đối mặt Hộ Giới minh!

- Không trách, nhớ kỹ, không có người nào tự nhiên nợ người nào. Bắc Hàn tông không nợ ca, cũng không nợ muội, nếu bọn hắn nguyện vì muội mà liều mạng với Hộ Giới minh, ca sẽ cảm kích cả đời, muội cũng cần cảm kích cả đời. Còn nếu bọn hắn không muốn, như vậy không quan hệ, chuyện huynh muội chúng ta, chúng ta tự đi đối mặt.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ca có trách không?

Thứ mà hắn muốn, kỳ thực chỉ là thái độ của Bắc Hàn tông!

- Sẽ làm vậy, bởi muội ở lại Bắc Hàn tông, sẽ thu được nhiều chỗ tốt.

Như nghĩ tới điều gì, hắn cúi đầu nhìn Diệp Linh:

- Muội hiểu. Ừm, ca, đôi khi muội thấy ca rất dong dài, thế nhưng, muội lại thích nghe ca dong dài!

Mà hắn, đã thất vọng!

Nghe vậy, Diệp Huyền cười phá lên.

Diệp Huyền nhẹ vuốt đầu Diệp Linh, cười nói:

Diệp Linh gật đầu:

Lực lượng này, đủ để hoành tảo Thanh châu.

Ba người đều đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, lại thêm Lục Phong, hết thảy có bốn tên Ngự Pháp cảnh có năng lực phân giải.

Diệp Huyền nhíu mày:

Thành chủ Vân Không thành Lục Phong, cùng thiếu thành chủ Lục Hiên Minh!

- Con mẹ nó tạp chủng đê tiện…

Đúng lúc này, hai huynh muội dừng lại, cách không xa có một nam tử trung niên, bên cạnh nam tử trung niên, còn có một thanh niên khác!

- Là tạp chủng đang nói ta sao!

Đối diện, Diệp Huyền gật nhẹ, nghiêm mặt:

Nói tới đây, Lục Hiên Minh gằn giọng, tựa như có gì đó không đúng.

Sau hai người, còn có ba lão giả.

- Tạp chủng nói ai?

- Đương nhiên là nói ngươi!

Lục Hiên Minh gằn giọng:

Trừ đó ra, bốn phía còn có mười mấy người, tất cả đều đạt tới Ngự Pháp cảnh!

- Tạp chủng, có phải ngươi làm hay không?

Lục Hiên Minh gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Mà ở Trung Thổ Thần Châu này, cũng không bình thường!

Bên cạnh Diệp Huyền, Diệp Linh không nhịn được mà bụm miệng cười.

- A!

Lục Hiên Minh gầm lên giận dữ, sau đó vọt thẳng tới Diệp Huyền.

Lục Hiên Minh vừa lao ra, Lục Phong liền biến sắc, đang muốn động thủ, lúc này Lục Hiên Minh đã ngừng lại, giữa mi tâm hắn, đã áp sát một thanh kiếm!

Lục Hiên Minh khó tin nhìn Diệp Huyền, hắn không nghĩ tới, hắn lại bại dễ dàng tới thế…

Ngay cả sức hoàn thủ cũng không có!

Lục Phong gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Nếu ngươi dám đả thương một cọng tóc của hắn…

Diệp Huyền cầm kiếm chém thẳng xuống.

Nơi xa, Lục Phong nhìn qua bàn tay, lòng bày tay hắn đã trải rộng vết rạn, là do Diệp Huyền dùng kiếm đánh thành!

Thế nhưng, Lục Phong kia cũng lui trọn vẹn hai mươi trượng!

Chân trời, một tiếng nổ vang xuất hiện, Diệp Huyền liên tục lui lại, một lần lui tới gần trăm trượng.

Oanh!

Lục Phong vừa biến mất tại chỗ, Diệp Huyền liền thả người nhảy lên, chém xuống một kiếm.

Nếu như là Diệp Huyền trước kia, khẳng định không thể hoàn thủ với cường giả như vậy, nhưng hiện hắn có Không Gian đạo tắc, hắn đã có thể liều mạng với Ngự Pháp cảnh.

Đầu Lục Hiên Minh lập tức bay ra, cùng lúc đó, Diệp Huyền cầm kiếm vung lên, thi thể Lục Hiên Minh nháy mắt đã phân giải thành một chữ “Chết”.

Diệp Huyền cầm kiếm chỉ Lục Phong:

- Viết thế này, học được rồi chứ?

Phẫn nộ!

Diệp Huyền đương nhiên phẫn nộ, dám có ý đồ với muội muội hắn, Diệp Huyền hắn quyết không chết không thôi!

Vì muội muội, Diệp Huyền hắn không ngại trời không ngại đất!

Cách không xa, Lục Phong thấy Lục Hiên Minh bị phanh thây, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn, thân hình lóe lên, vọt thẳng tới Diệp Huyền.

Bởi tốc độ quá nhanh, những nơi Lục Phong lướt qua, không gian cũng vì đó mà khuấy động, cực kỳ dọa người.

Tốc độ trực tiếp ảnh hưởng tới không gian, dù là tính trong số Ngự Pháp cảnh thực sự, cũng rất ít người làm được.

Xùy!

Nói xong, hắn cầm kiếm vung lên.

- Dám có ý đồ với muội muội ta, ngươi biết chữ “Chết” viết thế nào không?

Diệp Huyền nhìn Lục Phong, cười gằn:

Cánh tay Lục Hiên Minh trực tiếp bay ra ngoài, Lục Hiên Minh lập tức hét thảm, tựa như tiếng giết heo.

Xùy!

Lục Phong híp mắt, ánh mắt bớt một tia khinh thị, thêm một tia ngưng trọng

Diệp Huyền lại có chút hưng phấn, bởi hắn phát hiện, sau khi mượn Không Gian đạo tắc, chênh lệch giữa hắn cùng Ngự Pháp cảnh chân chính đã không còn lớn bao nhiêu!

Có sức liều mạng!

Nghĩ tới đây, chiến ý lập tức tăng vọt, đưa tay điểm thẳng tới Lục Phong.

Ông!

Một tiếng kiếm minh vang lên, ngay sau đó, một thanh phi kiếm từ trong Kiếm hạp bắn ra, chém thẳng tới Lục Phong!

Lục Phong không chút biểu tình, hai tay kéo nhẹ, không gian trước mắt lập tức vặn vẹo, phi kiếm vừa bay vào khu vực này, lập tức bị ngăn trở, không cách nào tiến thêm nửa tấc.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm rung động, khả năng vận dụng không gian của cường giả Ngự Pháp cảnh chân chính, còn kinh khủng hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Không nghĩ thêm, lại đưa tay điểm một cái, phi kiếm trước mặt Lục Phong lập tức bay trở về, hắn đưa tay bắt kiếm, chân phải đột nhiên giẫm một cái, trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang mãnh liệt bắn ra.

Xùy!

Một đạo kiếm quang lóe lên!

Nơi xa, Lục Phong đầy âm lãnh, đối với cường giả Ngự Pháp cảnh chân chính mà nói, dưới Chân Ngự Pháp cảnh đều là sâu kiến, bởi giữa Chân Ngự Pháp cảnh và Ngự Pháp cảnh, đã có khác biệt về chất.

Mà hiện giờ, Diệp Huyền còn chưa đạt tới Ngự Pháp cảnh, lại dám liên tục ra tay với hắn!

Đối với hắn mà nói, điều này chẳng khác nào vũ nhục.

Có điều, hắn cũng không dám khinh thị Diệp Huyền, bởi hắn biết, trên thế giới này, có một số người không thể đánh giá theo lẽ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận