Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 507: Càn Rỡ!

Nếu ngay từ đầu hắn đã sợ, như vậy, có lẽ hắn cũng không biết, kỳ thật khoảng cách giữa bản thân và đối phương cũng không lớn như tưởng tượng!

Đánh không thắng, không quan hệ, thế nhưng, nhất định phải dám đánh!

Đương nhiên, nhiều khi không đánh thắng được cũng không cần đi đánh, thế nhưng lúc này, không có cách nào, bởi vì người ta muốn đánh chết ngươi!

Đánh, còn có cơ hội sống, không đánh, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có!

Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó đột nhiên giẫm chân phải một cái, cả người lại vọt tới phía tên cường giả kia!

Mà giờ khắc này, vẻ mặt tên cường giả kia cũng dữ tợn lên:

- Ngươi đã muốn chết, ta đây thành toàn ngươi!

Thanh âm vừa dứt, hai tay hắn đột nhiên xoay tròn, trong nháy mắt, hai đạo khí tức mạnh mẽ bạo phát ra từ giữa hai tay hắn, cùng lúc đó, cả người hắn đột nhiên biến mất.

- Ta tới giúp ngươi!

Thanh âm của hắn vừa dứt, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào sau lưng hắn.

Ngay từ đầu, Diệp Huyền hoàn toàn bị áp chế, thế nhưng, càng đánh, tên cường giả kia càng kinh hãi phát hiện, Diệp Huyền này dường như càng đánh càng mạnh!

- Tốt!

Chính là Diệp Huyền!

Đối với người cầm kiếm đâm vào sau lưng hắn, hắn quen thuộc.

Oanh!

Thân thể Diệp Huyền căng cứng!

Thế nhưng sau một khắc, Diệp Huyền lại vọt tới phía tên cường giả kia. Nhưng rất nhanh, hắn lại bay ra ngoài...

Trên không, một bóng người bay ra ngoài, không hề có dấu hiệu dừng lại!

Diệp Huyền gật đầu:

Nam Cung!

Một khắc đồng hồ sau, Diệp Huyền lại bay ra ngoài lần nữa, ngay lúc hắn muốn lao ra lần nữa, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên từ bên tai hắn:

Phát giác được một màn bên này, phía xa, vẻ mặt Việt Kỳ bỗng nhiên đại biến, đang muốn trở về, nhưng lại bị ba tên cường giả kia gắt gao ngăn lại.

Thanh âm quen thuộc!

Bởi vì người này không phải ai khác, lại là Nam Cung!

Diệp Huyền gật đầu.

Sau lưng Diệp Huyền, vẻ mặt Nam Cung có chút dữ tợn:

- Đám người tông chủ bất công bực nào, đừng nghĩ rằng ta không biết, Kiếm Mộ kia, ngươi muốn vào thì vào. Hơn nữa, còn thu được rất nhiều kiếm Thiên giai từ trong đó, đúng không? Đúng không?

Sao Nam Cung lại xuống tay với Diệp Huyền?

Thân thể Nam Cung cứng đờ, trong mắt tràn đầy khó có thể tin:

Mà phía dưới, vô số đệ tử Thương Kiếm tông đều sợ ngây người.

- Muốn biết?

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi, sao ngươi có thể không có chuyện gì, ngươi...

Đây cũng là chuyện Diệp Huyền muốn biết!

Nói xong, hắn đột nhiên cầm kiếm tiếp tục đâm về phía trước, kiếm trực tiếp đâm sâu vào thân thể Diệp Huyền!

Nhưng mà, chuôi kiếm này lại đang chậm rãi biến mất.

Phát giác được một màn này, vẻ mặt Nam Cung đại biến, đã muốn lui, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay người, một thanh kiếm đính giữa chân mày của hắn!

- Dường như ngươi hết sức nghi hoặc!

Nói đến đây, thần sắc hắn ngày càng dữ tợn:

- Biết không? Thật vất vả mới khiến Thương Càng đan điền phá toái, thực lực giảm nhiều, nhưng không nghĩ tới, ngươi lại xuất hiện. Có ngươi, ta ở Thương Kiếm tông này vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Đã như vậy, ta ở lại nơi này còn có ý nghĩa gì?

Nam Cung cười nói:

Nam Cung đang muốn nói chuyện, lúc này, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Ta lại không nói cho ngươi!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên cầm kiếm đâm thẳng về phía trước.

Xuy!

Kiếm trực tiếp xuyên thủng giữa chân mày Nam Cung, máu tươi tuôn tràn!

Nam Cung nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt vẫn như cũ là khó có thể tin, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao kiếm đã đâm vào thân thể Diệp Huyền, Diệp Huyền không chỉ không có việc gì, còn thôn phệ kiếm của hắn!

Đến chết cũng nghĩ không ra!

Diệp Huyền cũng không quản Nam Cung, mà là quay người nhìn qua tên cường giả kim bào cách đó không xa.

Vừa rồi chiến một trận với đối phương, hắn vẫn luôn ở thế hạ phong, thực lực của đối phương, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Mà một bên khác, những cường giả kim bào kia cũng dồn dập nhìn về phía Kiếm Huyền.

Nhìn thấy Kiếm Huyền xuất hiện, đám người Việt Kỳ đều thở dài một hơi. Không thể nghi ngờ, trong Thương Kiếm tông hiện tại, người biết đánh nhau nhất, chính là Kiếm Huyền!

Người tới, chính là Kiếm Huyền!

Rất nhanh, một nam tử trung niên xuất hiện trên vùng trời Thương Kiếm tông.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người Mạc Tu cách đó không xa bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn!

Nhưng vào lúc này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng lên từ chân trời nơi xa, ngay sau đó, trên không, một tên cường giả kim bào trong nháy mắt đã bay đầu!

Bởi vì chiến lực của Diệp Huyền, thật sự vô cùng mạnh!

Trọng yếu nhất, chính là Diệp Huyền này có chút không sợ chết!

Liều mạng a!

Một khi liều mạng, tuyệt đối là chiến lực tăng lên, đừng nói Diệp Huyền, bất kỳ người bình thường nào, nếu liều mạng, đều sẽ khiến người kiêng kị ba phần!

Trước mặt Diệp Huyền, tên cường giả kia hoàn toàn bị chọc giận!

Cường giả có thể đạt đến trình độ này, cũng không phải người bình thường, một khi nghiêm túc đánh với Diệp Huyền, Diệp Huyền càng ít cơ hội thắng!

Rất nhanh, hai người đại chiến lần nữa. Nhưng mà, Diệp Huyền vẫn bị áp chế như cũ.

Ngoài ra, bởi vì sau khi mười hai người này gia nhập, Thương Kiếm tông bây giờ cũng đã bị áp chế toàn diện!

Mà trên không, Trần Bắc Hàn và Lục tôn chủ chiến đấu vẫn chưa phân ra thắng bại, bởi vậy, nếu tiếp tục như vậy, Thương Kiếm tông chắc chắn sẽ hao tổn đến chết! Không chỉ như thế, đám người Chiến Thiết rõ ràng là kém xa hai Đại hộ pháp Hộ Giới minh.

Nhìn thấy một màn này, cách đó không xa, tên cường giả kia nheo mắt, đối với Diệp Huyền, từ khinh thị lúc mới bắt đầu, hắn đã biến thành coi trọng.

Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái, cả người lại dũng mãnh bắn ra.

Chiến đấu!

Một trận chiến vừa rồi, mặc dù bị áp chế, nhưng lại đánh thoải mái tràn trề!

Bởi vì đã quá lâu, hắn chưa từng đối chiến với người đúng nghĩa!

Mặc dù rất mạnh, thế nhưng hắn lại hưng phấn!

Nhìn Kiếm Huyền, trong mắt đám người đều có vẻ ngưng trọng.

Kiếm Huyền cầm kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn những cường giả kim bào trước mặt, không nói nhảm bất kỳ lời gì, sau một khắc, hắn cầm kiếm trảm ra phía trước.

Kiếm cực nhanh, nhanh đến căn bản không thấy rõ quỹ tích của kiếm quang!

Nơi xa, vẻ mặt một tên cường giả kim bào bỗng nhiên đại biến, hắn chất chồng hai tay, sau đó đột nhiên đè ép về phía trước, trong chớp nhoáng này, không gian trước mặt hắn vậy mà trực tiếp chấn động ra tựa như một cỗ sóng nước.

Mà lúc này, một kiếm của Kiếm Huyền đến.

Xuy!

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, một kiếm này trực tiếp cắt nát không gian kia.

Oanh!

Cả vùng không gian run lên kịch liệt, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp chấn cho tên cường giả kim bào kia bay ra ngoài!

Vừa bay, bay xa trọn vẹn mấy trăm trượng!

Mà Kiếm Huyền cũng không dừng tay, hắn trở tay hợp chỉ khẽ điểm, một sợi kiếm quang đột nhiên phá không bắn đi.

Hơn mười trượng bên ngoài, một tên cường giả Chân Ngự Pháp cảnh của Hộ Giới minh trực tiếp bị xuyên thủng giữa chân mày!

Trên cường giả này trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt!

Bởi vì đến chết hắn cũng chưa kịp nhận ra chuôi kiếm này xuyên thủng giữa chân mày của hắn như thế nào!

Kiếm Huyền đang muốn xuất thủ, mà đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét phẫn nộ:

- Càn rỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận