Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1678: Chuyện nhỏ

A La bên cạnh Diệp Huyền mặt không đổi sắc, nàng không ra tay mà đang chờ, chờ Hách Liên Chiến ra tay.

Vì nếu nàng ra tay trước, Hách Liên Chiến sẽ không có cơ hội ra tay!

Lúc này, Hách Liên Chiến đột nhiên tung người nhảy lên, vọt tới đỉnh đầu A La, toàn thân hắn ta đã biến thành một quả cầu lửa nhưng khí tức của hắn ta cũng đạt tới đỉnh phong nhất của cuộc đời mình!

Trong hỏa diễm, Hách Liên Chiến đánh một quyền xuống.

Một quyền này có thể nói là một quyền mạnh nhất trong cuộc đời hắn ta, cũng có thể nói là một quyền mạnh nhất trong cuộc đời người khác.

Mà mục tiêu của một quyền này là A La.

Nữ tử này thuộc về truyền thuyết.

Phía dưới, A La đột nhiên xuất kiếm.

Lúc này, Tống Thành càng thấy may mắn, may mắn vì lúc trước đã hòa giải với Diệp Huyền! Bằng không sợ là Diêm điện đã biến mất khỏi thế gian này rồi!

A La nhìn Hách Liên Viêm cùng Hách Liên Thiên: “Các ngươi tự mình giải quyết hay là ta động thủ?”

Cả sân im lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.

Trong các đối thủ cả đời của nàng, Hách Liên Chiến quả thật quá yếu!

Hách Liên Chiến rơi xuống trước mặt A La, ánh mắt hắn ta hơi đờ đẫn, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời, dần dần sắc thái trong mắt hắn ta biến mất.

Hách Liên Thiên nhìn Diệp Huyền: “Nữ nhân của ngươi cũng chưa chết, Diệp Huyền! Tại sao ngươi lại tuyệt tình như vậy?”

Nhát kiếm của nàng rất yên lặng, không có một chút sóng dao động sức mạnh nào!

Hách Liên Thiên đột nhiên nhe răng nói: “Ta không cam lòng!”

Thần hồn câu diệt!

Diệp Huyền chỉ thấy nàng xuất kiếm sau đó thu kiếm, chỉ đơn giản như vậy. Nhưng vô số khí tức cường đại mà Hách Liên Chiến phóng ra vào giờ khắc này đã biến mất vô tung vô ảnh tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

A La không nhìn Hách Liên Chiến, cũng không phải là nàng khinh thường, mà là không nhìn!

Hách Liên Thiên đang muốn nói gì đó thì A La đột nhiên rút kiếm ra.

Chỉ như vậy đã chết rồi sao?

Xoẹt!

Mọi người nhìn hắn ta!

Diệp Huyền mặt không đổi sắc: “Nếu các ngươi bắt được Văn Tú, thực lực của ta lại yếu, ta quỳ gối trước mặt các ngươi cầu xin các ngươi, các ngươi sẽ buông tha cho chúng ta sao? Không, không! Đừng nói ta tuyệt tình, nếu các ngươi mạnh hơn ta, việc các ngươi làm còn tuyệt tình hơn ta.”

Hắn ta cũng không phải là bản thể, bởi vậy nên hắn ta đốt cháy linh hồn!

Hách Liên Viêm nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, hôm nay Phù Đồ cổ tộc ta có kiếp nạn này là do chúng ta tự tìm, vẫn hy vọng Tiểu Đạo cô nương bảo vệ những tộc nhân còn lại của Phù Đồ cổ tộc ta, lưu lại gốc rễ.”

Nàng đang kiêng kỵ!

Máu phun ra như cột!

Từ một mức độ nào đó mà nói, nữ nhân đó còn đáng sợ hơn Ngũ Duy kiếp!

Đầu Hách Liên Thiên bay ra ngoài!

Lúc này, A La nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền khẽ nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Đến khi biến mất hắn cũng không có ra tay, vì hắn ta không muốn tự mình rước lấy nhục!

Cứ như vậy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hách Liên Viêm biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

A La nhìn sang Hách Liên Viêm: “Đến ngươi!”

Nhân vật có thể khiến cho Tiểu Đạo kiêng kỵ không phải là người mà hắn và Phù Đồ cổ tộc có thể trêu chọc.

Tiểu Đạo bên cạnh trầm mặc.

Nàng quả thật không thể ngăn cản vì nàng rất hiểu rõ tính cách của Diệp Huyền, tính cách của hắn rất cực đoan, một khi rơi vào đường cùng, thật sự gọi nữ tử váy trắng tới, vậy cũng không cần chờ Ngũ Duy kiếp tới nữa!

Nói xong hắn ta tự thiêu đốt.

Mà hắn nhìn ra được, Tiểu Đạo không dám ngăn cản Diệp Huyền.

Người duy nhất trong sân có thể ngăn cản A La chỉ có một người, đó chính là Tiểu Đạo.

Hắn ta không lựa chọn chiến đấu, đánh sao? Đừng nói là hắn ta của bây giờ, ngay cả ở thời kỳ đỉnh phong nhưng ở trước mặt A La cũng không phải là đối thủ của nàng.

Thật ra hắn không gọi nàng tới.

A La cười nói: “Phát hiện ngươi gặp phải chút chuyện nên ra ngoài một chuyến!”

Diệp Huyền nói: “Cảm ơn!”

A La lắc đầu: “Khách sáo quá! Hiện tại ta phải trở về bế quan, vì đến thời khắc mấu chốt trong thời gian ngắn sẽ không cách nào giúp ngươi, bản thân ngươi phải thật cẩn thận!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận!”

A La quay đầu liếc nhìn xa xa, Tiểu Đạo đã rời đi.

A La nói: “Kế hoạch tiếp theo là gì?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ kỹ!”

A La gật đầu: “Mặc kệ như thế nào, ngày sau nếu có chuyện thì đến Đại Hoang quốc, ở nơi đó không ai có thể bắt nạt ngươi!”

Nói xong nàng xoay người rời đi, tốc độ của nàng cực nhanh, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng!

Đi rồi!

Diệp Huyền trầm mặc một lát sau đó đi tới trước mặt Trương Văn Tú, lúc này Trương Văn Tú đã khôi phục gần như hoàn toàn.

Nói xong, hắn kéo Trương Văn Tú đi về phía xa.

Diệp Huyền hơi gật đầu: “Mặc kệ như thế nào ta vẫn nhớ kỹ!”

Tống Thành vội vàng cười nói: “Chuyện nhỏ!”

Trương Văn Tú mặt không đổi sắc: “Ngươi tiến vào lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có, người bên ngoài đều cho rằng ngươi đã chết, ngươi biết không?”

Diệp Huyền khẽ nói: “Xin lỗi, ta đã không nghĩ tới điều này.”

Trương Văn Tú lắc đầu: “Mặc kệ như thế nào, sau này đừng để xảy ra chuyện như thế này nữa! Ngươi không phải chỉ có một mình!”

Diệp Huyền cười nói: “Được.”

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua phía xa, sau đó nói: “Đi thôi.”

Sau đó, hắn kéo tay Trương Văn Tú đi về phía xa.

Trương Văn Tú giãy giụa được một chút nhưng vô dụng.

Sắc mặt nàng không thay đổi, thầm nghĩ: Là hắn nắm quá chặt, không liên quan đến mình.

Lúc này, dường như Diệp Huyền nghĩ tới gì đó, hắn quay đầu nhìn Tống Thành cách đó không xa: “Cảm ơn tiền bối lúc trước đã đến thông báo cho ta, tình này ta sẽ nhớ kỹ!”

Diệp Huyền nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Trương Văn Tú gật đầu: “Không có việc gì!”

Diệp Huyền khẽ nói: “Không sao chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận