Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 708: Quá Nhanh

Đại địa dưới chân hai người lập tức vỡ tan, mà nam tử mặc thanh y đột nhiên thả người bay lên, một quyền đánh tới Diệp Huyền, quyền ra, tựa như giang hà vỡ đập, không gian trước mặt lập tức bị đánh tả tơi, cùng lúc đó, một cỗ quyền thế cường lại bức ép tới Diệp Huyền.

Đối mặt với một kiếm của Diệp Huyền, nam tử mặc thanh y chọn đối cứng!

Quyền kiếm va chạm…

Oanh!

Một tiếng bạo tạc như sấm vang lên, hai người dồn dập lui lại, mà trong lúc Diệp Huyền lui, một đạo châm kiếm đã lặng yên bắn tới trước mặt nam tử mặc thanh y!

Nam tử mặc thanh y cũng không nhìn thấy châm kiếm, nhưng lại có thể cảm nhận được!

Hai tay hắn đột nhiên đan xen, sau liền quét ngang về trước.

Oanh!

Nam tử mặc thanh y nắm chặt trường đao, nhẹ nhàng xoay động, chỉ một chốc, một tiếng xé rách bén nhọn vang lên, đó là thanh âm không gian bị xé nứt!

Trên không, nam tử mặc thanh y đột nhiên cười ha ha, hắn nhìn xuống Diệp Huyền:

Nhìn thấy cảnh này, hai người Thiên Sát Địa Sát đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ánh hiện ngưng trọng.

Giờ khắc này, vạn trượng không gian bốn phía bắt đầu rung động kịch liệt, tựa như muốn vỡ tan, vô cùng dọa người.

Đám Chiến Quân thấy thế cũng trở nên khó coi, nam tử mặc thanh y này, thực sự quá kinh khủng!

- Lui!

Châm kiếm ầm ầm tan vỡ, nhưng nam tử mặc thanh y cũng phải lui hơn trăm trượng, không chỉ thế, trên tay còn xuất hiện vô số vết kiếm! Thế nhưng rất nhanh, các vết kiếm này lặng yên biến mất, hai tay hắn lại khôi phục như thường!

- Diệp Huyền, có dám tiếp một đao?

Nam tử mặc thanh y ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, tay phải duỗi về trước, một thanh trường đao thanh sắc ngưng tụ.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền liền trầm xuống, đánh không chết sao?

Sau một khắc, nam tử mặc thanh y đột nhiên bay lên, trên không, vô số phong, khí, hỏa, lôi, nguyên chi lực, không gian chi lực, địa mạch chi lực, hồn chi lực, tinh thần chi lực, ám chi lực… đột nhiên ngưng tụ lại trong đao.

Lui?

Bởi bọn hắn biết, nam tử này rất ít động đao!

Diệp Huyền có chút mờ mịt trực giác nói hắn biết, hắn không tiếp được đao này.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, lúc này, một thanh âm vang lên trong đầu hắn:

Thanh âm Bạch tiên sinh!

- Nếu không có ai, ta sẽ lui! Nhưng nhiều người như vậy, lão tử không nhịn được!

Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh!



Lui một bước, giữ được vô hạn khả năng!

Chiến!

Có thể sẽ chết!

Một nam nhân, có thể nghèo, có thể yếu, nhưng tuyệt đối không thể không có tôn nghiêm, không thể không có huyết tính!

Diệp Huyền hắn không sợ chết, càng không muốn chết, nhưng, so với chết, hắn càng không muốn bản thân sợ!

Chết?

Không lui, sẽ chết!

Tới chiến!

Tiếng như chuông đồng, chấn động thiên địa!

Thanh âm vừa dứt, một cỗ kiếm ý cường đại từ trong cơ thể hắn trào ra, kiếm ngưng như hỏa sơn bạo tạc, bắn thẳng cửu tiêu.

Một hồi sau, Diệp Huyền nói khẽ:

Thanh âm dứt, đột nhiên…

- Tới chiến!

Thanh âm vừa dứt, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử mặc thanh y:

Nếu đối phương là một lão quái vật, nếu hắn đánh không lại, hắn sẽ không chút do dự mà xoay người chạy.

Nhưng đối phương là một người trẻ tuổi, người cùng thế hệ với hắn!

Hắn không muốn lui!

Nếu lui, nam tử mặc thanh y này, sẽ thành tâm ma cả đời Diệp Huyền hắn!

Chiến!

Diệp Huyền hắn nào sợ qua ai?

Cảm nhận được Chiến ý của Diệp Huyền, kiếm hồn đột nhiên rung lên kịch liệt, cùng lúc đó, một thanh âm vang lên trong đầu Diệp Huyền: Ta, nguyện cùng tiểu chủ đánh một trận.

Diệp Huyền cười ha ha, ngẩng đầu nhìn nam tử mặc thanh y:

- Tới đi!

Cách không xa, nam tử mặc thanh y cũng nằm trên đất, thế nhưng, lại có vô số linh khí từ bốn phía hội tụ lại chỗ hắn, đám linh khí này, điên cuồng chữa trị thân thể cho hắn.

Lúc này, Diệp Huyền đã rơi xuống đất, mặt đất rung lên, khóe miệng Diệp Huyền không ngừng trào máu.

Không gian lần nữa rung lên…

Oanh!

Nơi xa, nam tử mặc thanh y đột nhiên gầm thét, tay phải nâng lên, một chưởng vỗ xuống.

Không gian rung lên, sau đó rạn nứt, cùng lúc, hai người bay ngược lại sau, mà trong nháy mắt Diệp Huyền bay ra, một đạo kiếm quang mảnh không thể phát hiện chợt lóe lên,

Xùy!

Thiên địa như bị một đao bổ ra, không gian lập tức hiện một lỗ hổng khổng lồ.

Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền cũng tới!

Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chiến!

Chiến!

Khi chỉ một một chữ chiến, hắn cũng không phát hiện, Bạt Kiếm Định Sinh Tử này của hắn mạnh bao nhiêu!

Một kiếm chém ra, tựa như bổ nát thương khung!

Kiếm đấu với đao, tựa như cây kim đấu với cọng râu.

Oanh!

Thanh âm vừa dứt, hai tay cầm đao của hắn đột nhiên chém xuống.

- Ha ha… tới chiến một trận thoải mái đi!

Trên không, nam tử mặc thanh y cảm nhận được kiếm ý của Diệp Huyền, không chỉ không lùi bước, lại cất tiếng cười to:

Đại địa vỡ tan, Diệp Huyền đột nhiên hóa thành kiếm quang phóng lên.

Oanh!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên giẫm chân phải.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Chiến Quân đều trở nên khó coi, bọn hắn dồn dập nhìn Diệp Huyền!

Trọng thương!

Lần này, bản thân bị trọng thương, cũng không muốn nhúc nhích!

Thế nhưng hắt biết, đối phương có thể chất đặc thù, khôi phục nhanh hơn hắn, nếu để tiếp như thế, hắn nhất định chết chắc!

Cho nên, hắn nhất định phải chiến!

Để cả hai đều không có cơ hội chữa thương!

Diệp Huyền đứng dậy, cầm kiếm tới trước mặt nam tử mặc thanh y, tốc độ rất chậm, nhưng sát ý trên người lại lăng lệ vô cùng!

Cách không xa, hai người Thiên Sát Địa Sát cũng không động thủ!

Lúc này, đám người Chiến Quân không động, bọn hắn cũng tuyệt không động!

Ma Kha tộc cùng Vị Ương Tinh vực đã giao chiến vô số lần, cơ bản đều không sử dụng âm mưu quỷ kế, bởi hai bên đều khinh thường giở trò!

Đặc biệt là Ma Kha tộc, trong tộc bọn hắn, nếu hai người đơn đấu, có người nhúng tay vào, như vậy chính là làm nhục người trong cuộc, vô cùng nhục nhã!

Mà hiện tại, Diệp Huyền cùng nam tử thanh y đang đơn đấu!

Bởi vậy, chỉ cần đám Chiến Quân không động thủ, bọn hắn tuyệt sẽ không động thủ, cho dù là Diệp Huyền chém nam tử mặc thanh y!

Hoặc ngược lại, đám Chiến Quân cũng sẽ không động thủ!

Đám người có thể chết, nhưng tuyệt không thể mất mặt!

Đúng lúc này, nam tử mặc thanh y chậm rãi đứng lên.

Nam tử mặc thanh y đi tới tới phía Diệp Huyền, linh khí từ bốn phía vẫn không ngừng tụ lại trị thương cho hắn.

Nam tử mặc thanh y nhìn qua Diệp Huyền, thân hình đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện, đã tới trước mặt Diệp Huyền, mà lúc này, Diệp Huyền cũng không tránh không né, mặc cho nam tử mặc thanh y vỗ lên ngực.

Ầm!

Diệp Huyền trực tiếp bay ra ngoài.

Có điều trong nháy mắt đó, một đạo kiếm quang đã xỏ xuyên lông ngực nam tử mặc thanh y.

Nam tử mặc thanh y liên tục lui lại, vừa lui, trọn vẹn trăm trượng!

Sau khi dừng lại, nam tử thanh y cúi đầu nhìn ngực, máu tươi không ngừng tràn ra.

Nam tử mặc thanh y thở dài một hơi, nhìn Diệp Huyền cách không xa, nói khẽ:

- Kiếm của ngươi, thực sự quá nhanh.

Diệp Huyền lần nữa bò lên, tiếp tục đi tới hướng nam tử mặc thanh y.

Hắn còn muốn đánh?

Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân có chút tê dại!

Sở dĩ bọn hắn khiếp sợ như vậy, bởi trên người Diệp Huyền đã đầy vết thương, toàn thân đổ máu. Bước đi tốn sức, đặc biệt tốn sức, tựa như bước tiếp theo liền sẽ ngã xuống.

Nhưng, hắn còn muốn đánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận