Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 843: Ta Càng Hy Vọng

Trước mặt Diệp Huyền, trong mắt hai người Vũ Vấn kia cũng tràn đầy vẻ khó có thể tin.

Cỗ lực lượng mà thân thể Diệp Huyền vừa bạo phát ra kia vậy mà lại đẩy lui bọn hắn!

Đẩy lui!

Vũ Vấn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong lòng khiếp sợ:

- Đây là lực lượng huyết mạch sao?

Trước mặt hai người, thân thể của Diệp Huyền đang rung động kịch liệt, mà Ma Kha Chi Đồng của hắn vậy mà cũng đang dần dần biến thành màu đỏ như máu.

Đúng lúc này, Giới Ngục tháp trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên run lên, sau một khắc, một cỗ lực lượng thần bí bao phủ Diệp Huyền.

Dần dần, huyết dịch toàn thân Diệp Huyền chìm xuống.

- Sao lại hỏi như thế?

Diệp Huyền: "..."

- Rốt cục phụ thân ngươi là ai?

- Không có gì, chỉ là hỏi một chút mà thôi.

- Tiền bối, vừa rồi ta làm sao vậy?

Bị Giới Ngục tháp trấn áp?

Đồng tử của Diệp Huyền cũng dần dần khôi phục như bình thường.

Lầu thứ sáu lại nói:

Lầu thứ sáu hỏi:

Một lát sau, Diệp Huyền trầm giọng nói:

Lầu thứ sáu nói:

- Vì sao nó lại trấn áp huyết mạch của ta? Là sợ ta xảy ra chuyện sao?

Diệp Huyền có chút ngẩn người, sau đó nói:

Lầu thứ sáu nói:

- Vừa rồi ngươi vô tình bộc phát lực lượng huyết mạch, nhưng đã bị phá tháp này trấn áp!

Diệp Huyền có chút không hiểu:

Huyết mạch của bản thân rất mạnh?

Hiện tại hắn cũng không biết huyết mạch của bản thân là thứ quỷ gì!

Hách Liên Thiên nhìn về phía Vũ Vấn, Vũ Vấn nói khẽ:

Diệp Huyền yên lặng.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ngược lại, nó sợ bản thân nó xảy ra chuyện, huyết mạch của ngươi không tầm thường, nếu thức tỉnh, nó có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên nó trực tiếp trấn áp.

Trong lòng Diệp Huyền vội hỏi:

Không có trả lời!

- Tiểu An?

Huyết mạch?

- Nếu cố ý ngăn cản nàng, đến lúc đó có thể sẽ được không bù mất, để nàng tự lựa chọn đi!

Hách Liên Thiên khẽ gật đầu.

Cách đó không xa, Diệp Huyền vọt tới trước mặt An Lan Tú, hai mắt An Lan Tú đóng chặt lại, nàng cứ như vậy đứng đấy, cũng không nhúc nhích!

Hắn chỉ biết, Thần Vương huyết trước kia cũng bị hắn nuốt chửng!

- Để cho hắn đi thôi!

Hách Liên Thiên đang muốn ngăn cản, Vũ Vấn lại lắc đầu:

Diệp Huyền lắc đầu, không nghĩ vấn đề này nữa, hắn không hề để ý hai người Vũ Vấn, phóng thẳng đến chỗ An Lan Tú cách đó không xa.

- Tiền bối, làm sao bây giờ?

Lầu thứ sáu nói:

- Không biết!

Diệp Huyền: "..."

Lầu thứ sáu nói:

- Hiện tại nàng đã nhập định, nhưng những lời ngươi nói, nàng vẫn có thể nghe được, nói đi, đừng để nàng quyết định trảm tình, bằng không, một khi nàng chặt đứt tơ tình, ngươi sẽ phát hiện, nàng sẽ không còn là người mà ngươi nhận biết!

Chặt đứt tơ tình!

Diệp Huyền nhìn về phía An Lan Tú, hắn hít sâu một hơi, sau đó nói:

- Tiểu An, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã có tình cảm với ngươi! A không phải, là hảo cảm! Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có hảo cảm với ngươi! Sau này cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ở sâu trong lòng ta đã có thêm một người, người này, chính là ngươi. Sau khi ngươi rời đi, mỗi ngày ta đều nhớ đến ngươi ít nhất ba lần, loại cảm giác này... Tựa như là chuột yêu gạo, cả ngày lẫn đêm, thời thời khắc khắc đều là dày vò...

Lầu thứ sáu nói:

Diệp Huyền: "..."

- Có lúc thấy ngươi thật thông minh, vì sao lại có lúc đặc biệt ngu ngốc như thế chứ?

Lầu thứ sáu nói:

- Tiền bối có ý gì?

Diệp Huyền không hiểu:

Cách đó không xa, Hách Liên Thiên lắc đầu:

- Người tuổi trẻ bây giờ...

Nói xong, hắn cũng quay người rời đi.

Diệp Huyền còn muốn nói điều gì, lúc này, An Lan Tú đột nhiên mở hai mắt ra, trên mặt nàng mang theo màu đỏ ửng nhàn nhạt.

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng nói:

- Tiểu An...

An Lan Tú lại lắc đầu, trực tiếp quay người rời đi.

Diệp Huyền đang muốn đuổi theo, lầu thứ sáu đột nhiên nói:

- Ngươi không biết xấu hổ, nhưng người ta cũng cần mặt mũi a!

- Ngay lúc vừa rồi, có người nói với ta, có thể ta sẽ vĩnh viễn mất đi ngươi! Ngươi biết lúc ấy ta có cảm giác gì không? Hoảng sợ! Lần đầu tiên, ta thật sự hoảng sợ! Nếu như mất đi ngươi, Kiếm đạo còn có ý nghĩa gì? Sinh mệnh còn có ý nghĩa gì? Nhân sinh, không thể chỉ có Kiếm đạo, ta còn muốn có ngươi...

Cách đó không xa, Diệp Huyền tiếp tục nói:

Hách Liên Thiên: "..."

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Lão phu không nghe nổi nữa!

Một bên khác, Vũ Vấn lắc đầu:

- Đi thôi!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta còn chưa nói rõ với nàng mà!

Lầu thứ sáu nói:

- Còn nói gì nữa? Nàng không chém ngươi, đã chứng minh là nàng cũng không hề lựa chọn từ bỏ ngươi.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi:

- Vậy vì sao nàng lại chạy đi?

Lầu thứ sáu nói:

- Bởi vì ngươi quá không biết xấu hổ!

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, Vũ Vấn đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Vũ Vấn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Sự tình giữa ngươi và Tiểu An, Võ viện ta sẽ không ngăn cản, thế nhưng hiện tại, ta hi vọng ngươi tạm thời buông xuống tư tình nhi nữ, dù sao ngươi cũng rất rõ ràng tình cảnh của bản thân bây giờ.

Diệp Huyền cười nói:

- Tiền bối sợ ta kéo nàng xuống nước, sau đó liên lụy đến Võ viện?

Vũ Vấn lắc đầu:

- Ta không sợ ngươi liên lụy đến Võ viện, ta chỉ sợ ngươi kéo nàng chết cùng!

Diệp Huyền yên lặng.

Vũ Vấn còn muốn nói điều gì, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Tiền bối, Võ viện ngươi có thái độ gì đối với Kiếm tông?

Vũ Vấn nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi muốn nói gì.

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu ta đoán không sai, kỳ thật Võ viện ngươi cũng có sát tâm đối với Kiếm tông, chỉ có điều, các ngươi đang đợi một cơ hội! Nếu đúng là như thế, vậy chúng ta có chung một mục tiêu, ngươi nói xem?

Vũ Vấn nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền lại nói:

- Ta vô cùng cảm tạ Võ viện đã thu nhận muội muội ta cùng với mấy người Tiểu An, không đúng, hai chữ thu nhận này cũng không thỏa đáng. Bởi vì tiền bối rất rõ ràng, có sự gia nhập của các nàng, Võ viện cũng không thua thiệt. Nếu như tiền bối cảm thấy ta sẽ liên lụy các nàng, sau đó liên luỵ đến Võ viện, ta có khả năng dẫn theo các nàng rời đi, ta tin tưởng, vẫn sẽ có thật nhiều thế lực nguyện ý thu nhận các nàng.

Vũ Vấn nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Chúng ta chỉ hy vọng ngươi rời đi!

Diệp Huyền cười nói:

- Mặc kệ là kẻ nào, cũng không thể tách rời ta và muội muội ta, còn có mấy người Tiểu An.

Vũ Vấn lắc đầu:

- Ngươi vô cùng ích kỷ!

Diệp Huyền cười nói:

- Ý tứ của tiền bối, ta hiểu rõ, chỉ hi vọng các nàng đoạn tuyệt quan hệ với ta, an tâm ở lại Võ viện, đúng không?

Vũ Vấn gật đầu:

- Ta đúng là có ý này!

Diệp Huyền hỏi:

- Tiền bối cảm thấy có khả năng sao?

Vũ Vấn lắc đầu:

- Diệp Huyền, ngươi hết sức yêu nghiệt, thành tựu ngày sau nhất định là bất phàm, các nàng giao hảo với ngươi, lẽ ra lão phu không nên ngăn cản! Thế nhưng, trực giác nói cho lão phu biết, ngươi cũng không đơn giản, phải nói là đặc biệt phức tạp, ở trên thân thể ngươi, có quá nhiều điều thần bí và không chắc chắn. Giống như tháp kia, chí bảo như thế ở trên thân thể ngươi, vốn là không bình thường, lão phu sợ ngươi sẽ kéo các nàng vào bên trong một vòng xoáy lớn!

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Tiền bối yên tâm, so với Võ viện, ta càng hy vọng các nàng bình an.

Nói xong, hắn quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận