Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3892. .



Chương 3892. .




Bên ngoài, Linh Thiên đang nhìn về phía chân trời, nàng nhẹ giọng nói: “Không ngờ sự việc sẽ thành ra như thế!”
Diệp Huyền cười đáp: “Ta cũng không ngờ Linh loại csc ngươi cũng sẽ tàn sát lẫn nhau!”
Linh Thiên lắc đầu: “Loại chuyện này vẫn hiếm lắm!”
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Trước đó ngươi kêu ta thề với Linh Tổ, chỉ cần Cổ tộc giao nàng ta ra thì Linh tộc ta sẽ đóng giới mười năm… Ngươi nghiêm túc sao?”
Diệp Huyền gật đầu.
Linh Thiên hơi khó hiểu: “Tiếp theo đây ngươi định làm gì?”
Diệp Huyền cười hỏi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì?”
Linh Thiên trầm giọng đáp: “Ta không biết!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Linh Thiên trưởng lão, bây giờ Lục Giới đã sắp loạn rồi! Đến khi ấy Linh Giới đừng ra ngoài tham gia!”
Linh Thiên nhìn về phía hắn: “Hình như ngươi không lo lắng cho tiểu tháp đó một tí nào thì phải!”
Diệp Huyền cười đáp: “Bây giờ nó đang được đám người kia coi thành bảo bối, ta lo cho nó làm gì?”
Linh Thiên hơi nhíu mày: “Ngươi không sợ mình không lấy được tiểu tháp đó về sao?”
Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: “Có người còn gấp hơn ta nữa kìa!”
Linh Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó, nàng lập tức hiểu ra.
Lúc này, Diệp Huyền quay đầu liếc mắt nhìn vào trong đại điện, sau đó hỏi: “Quang cầu màu trắng kia ban nãy là gì vậy?”
Linh Thiên trầm giọng đáp: “Đó là linh cốt của tộc trưởng… cũng giống như cơ thể của nhân loại ấy!”
Diệp Huyền hỏi: “Đã không còn ý thức nữa?”
Linh Thiên gật đầu.
Diệp Huyền thấp giọng thở dài, nói như vậy, cho dù có Tiểu Bạch ở đây thì cũng không có cách nào phục sinh nàng được nữa.
Một lúc sau, hắn lại nói: “Linh Thiên trưởng lão, chúng ta tạm biệt tại đây thôi, nhớ kỹ, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì Linh Giới các ngươi cũng đừng tham gia vào!”
Nói xong, hắn đi ra bên ngòi.
Lúc này, Linh Thiên đột nhiên gọi: “Đợi đã!”
Diệp Huyền nhìn về phía nàng, Linh Thiên hơi chần chừ một lúc sau đó xòe tay ra, một chiếc nạp giới xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!
Hắn liếc mắt nhìn, trong nạp giới có hai mươi tinh mạch!
Hai mươi lận!
Diệp Huyền nhìn Linh Thiên: “Linh Thiên trưởng lão, đây là?”
Linh Thiên trầm giọng nói: “Không có ý gì khác, chỉ là một chút tấm lòng thành, mong ngươi có thể nhận cho!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó cất nạp giới đi: “Cảm ơn!”
Linh Thiên nhìn hắn: “Nếu ở bên ngoài gặp nguy hiểm thì quay về Linh Giới, ở chỗ này, chúng ta có sức chiến một trận!”
Trong lòng Diệp Huyền thấy hơi ấm áp, hắn mỉm cười: “Cảm ơn!”
Nói xong, hắn quay người, trực tiếp biến mất ở phía cuối chân trời.
Linh Thiên nhìn về phía chân trời, trong mắt hiện thêm vẻ lo lắng, nàng biết Diệp Huyền không muốn Linh giới tham gia vào vũng nước đục này, hắn đang bảo vệ Linh Giới!
Một lúc sau, nàng hơi lắc dầu, quay người rời đi.

Diệp Huyền vừa mới rời khỏi Linh Giới thì Bạch Y của Thần Ung Dung Binh Đoàn và Nam Ninh – đoàn trưởng của Giang Bạn Dung Binh đoàn.
Diệp Huyền hơi sững sờ sau đó cười nói: “Ngược lại ta cũng không ngờ hai vị lại tới tìm ta đấy!”
Bạch Y trầm giọng nói: “Diệp huynh, có thể đổi chỗ khác nói chuyện được không?”
Diệp Huyền cười đáp: “Được chứ!”
Ba người biến mất ngay tại chỗ.
Trong một tầng mây nào đó, Bạch Y liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó trầm giọng hỏi: “Diệp huynh, tiểu tháp ở Cổ Giới kia…”
Diệp Huyền cười hỏi: “Các ngươi đại diện cho thế lực nào?”
Bạch Y im lặng.
Diệp Huyền lại cười nói: “Không có thành ý!”
Bạch Y cười khổ: “Diệp huynh, thật ra đây cũng không phải bí mật gì cả, sau lưng Thần Ung Dung Binh Đoàn chúng ta chính là Tu Di Giới, mà sau lưng Giang Bạn Dung Binh Đoàn của Nam Ninh cô nương là Thần Giới. Lần này tới tìm Diệp huynh là muốn biết tiểu tháp kia…”
Diệp Huyền nói: “Chức năng của tiểu tháp đó là thật! Mười năm ở trong đó bằng một ngày ở bên ngoài!”
Nghe thế, sắc mặt của hai người họ đều trở nên nặng nề hơn.
Bạch Y trầm giọng hỏi: “Diệp huynh, mạo muội hỏi một câu, làm thế nào mà ngươi có được loại thần vật đó vậy?”
Diệp Huyền cười đáp: “Cơ duyên xảo hợp có được đấy, đương nhiên, vấn đề này cũng không quan trọng, quan trọng là tiểu tháp đó đã rơi vào tay Cổ tộc rồi, không bao lâu nữa, Cổ tộc sẽ thành thế lực đứng đầu Lục Giới. À không đúng, tới khi ấy, sợ rằng chỉ có Cổ Giới mà không có năm giới khác mới đúng!”
Nghe thế, sắc mặt của hai người Bạch Y đều hơi khó coi.
Diệp Huyền mỉm cười: “Hai vị, chỗ này đã không còn an toàn cho lắm, ta quyết định sẽ rời đi!”
Bạch Y hơi nhíu mày: “Rời đi?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta sợ Cổ tộc sẽ tới gây sự với ta đó!”
Bạch Y hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Diệp huynh, lẽ nào ngươi cứ từ bỏ như vậy sao?”
Diệp Huyền hơi bất đắc dĩ: “Không từ bỏ không được! Cổ tộc người đông thế mạnh, còn ta thân cô thế cô, làm sao mà chống lại bọn họ được?”
Nam Ninh đột nhiên hỏi: “Không phải phía sau ngươi vẫn còn Linh Giới hay sao?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Trước đó chỉ hợp tác với Linh Giới, bọn họ sẽ không giúp ta đối phó với Cổ Giới!”
Nam Ninh hơi nhíu mày lại, một lúc sau lại trầm giọng hỏi: “Diệp công tử, nếu chúng ta muốn giúp ngươi thì sao?”
Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: “Không không! Các ngươi đừng giúp ta, Cổ tộc lớn mạnh như thế, ta không dám đối địch với bọn họ đâu, hai vị, xin cáo từ!”
Nói rồi, hắn quay ngưởi ười đi.
Đột nhiên Nam Ninh lại chặn đường hắn, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Diệp công tử, ngươi chịu từ bỏ như vậy sao?”
Diệp Huyền cười khổ: “Nam Ninh cô nương này, không phải ta muốn từ bỏ mà ta tự mình biết mình. Các ngươi nói xem, một người không có chỗ dựa, không có người chống lưng như ta, ta biết lấy cái gì ra mà đối đầu với Cổ tộc đây? Ta khác với hai vị, đằng sau hai vị còn có chỗ dựa, có người đứng sau, có người che chở, nhưng ta thì không có! Ôi…”
Hết chương 3892.



Bạn cần đăng nhập để bình luận