Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 853: Ta Với Hắn Ở Chung Rất Vui

Nam tử áo xanh có chút ngẩn người, tiếp theo, hắn nhìn lướt qua bốn phía, rất nhanh, hắn nhăn mày lại:

- Xảy ra chuyện gì?

Cách đó không xa, Mục Phong Trần biến sắc, hắn vội vàng đi đến trước mặt nam tử áo xanh, cung kính thi lễ:

- Sư tổ, cũng không phải là Kiếm tông ta muốn diệt Võ viện, mà là Võ viện cấu kết người ngoài hãm hại Kiếm tông ta, Kiếm tông ta đã có vô số kiếm tu chết thảm trong tay bọn hắn.

Nam tử áo xanh nhìn Mục Phong Trần:

- Nói láo!

Mục Phong Trần biến sắc, hắn đang muốn nói chuyện, nam tử áo xanh lại quay đầu nhìn về phía Kiếm tông, sau một khắc, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại, cùng lúc đó, một tia sáng trắng trực tiếp chui vào giữa chân mày Mục Phong Trần!

Giờ khắc này, Mục Phong Trần trực tiếp bị định thân ngay tại chỗ!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó tiến đến trước mặt nam tử áo xanh, nam tử áo xanh mỉm cười:

- Oán gì?

Nam tử áo xanh nhìn Diệp Huyền, một lát sau, thần sắc của hắn dần trở nên nhu hòa, cười nói:

Diệp Huyền không hiểu:

Nam tử áo xanh quay đầu nhìn xuống phía dưới, nơi đó, chính là vị trí của Diệp Huyền.

Diệp Huyền biến sắc, quả nhiên nam tử áo xanh này có quan hệ với thanh kiếm trên đỉnh tháp kia!

Hết thảy cường giả Kiếm tông ở giữa sân kinh hãi!

Nam tử áo xanh muốn nói lại thôi, một lát sau, hắn mở ra lòng bàn tay, trên đỉnh Giới Ngục tháp trong người Diệp Huyền, một thanh kiếm đột nhiên bay ra, cuối cùng, chuôi kiếm này vững vàng rơi vào trong tay nam tử áo xanh!

Nhận thấy nam tử áo xanh nhìn xuống, Diệp Huyền biến sắc, trong lòng âm thầm đề phòng.

Một lát sau, nam tử áo xanh mở hai mắt ra, lúc này, hắn đã biết được mọi chuyện cần thiết.

- Có oán hay không?

- Đã lâu không gặp!

- Tiến lên đây!

Kiếm khẽ rung động, từng tiếng kiếm reo chấn động chân trời!

Kiếm trên đỉnh tháp!

Nam tử áo xanh nhìn thanh kiếm trong tay, cười nói:

Thanh âm vừa dứt, hắn điểm một chỉ lên phía trên chuôi Huyết kiếm này.

Lúc này, một thanh kiếm màu đỏ như máu đột nhiên bay đến trước mặt nam tử áo xanh, nhìn thấy chuôi kiếm này, trong mắt nam tử áo xanh lóe lên một tia kinh ngạc:

Nam tử áo xanh cười nói:

- Vẫn phải làm phiền ngươi một quãng thời gian nữa!

Nam tử áo xanh hỏi:

Nam tử áo xanh cười nói:

- Một nữ nhân... Cũng trách bản thân ta, lúc trước quá kiêu ngạo... Ai.

Huyết kiếm nói:

- Là ai đã phong ấn ngươi?

Kiếm rung động, dường như đang đáp lại lời gì.

- Ta cũng không ngờ tới, những năm gần đây vẫn tốt chứ?

Huyết kiếm nói:

- Không tốt bao nhiêu! Gặp phải một nữ tử, nàng phong ấn ý thức chủ thể của ta, nếu không phải gặp được ngươi, sợ là đời này vô vọng khôi phục!

- Là ngươi...

- Không nghĩ tới sẽ gặp lại ngươi trong tình huống này!

Rất nhanh, một thanh âm truyền ra từ trong đó:

Kiếm run lên kịch liệt.

Nam tử áo xanh cười nói:

- Cũng không phải là chuyện xấu!

Huyết kiếm nói:

- Xác thực, trong khoảng thời gian bị phong ấn này, để cho ta hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Nam tử áo xanh cười nói:

- Tiếp theo ngươi có dự định thế nào?

Huyết kiếm trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Muốn dạo chơi khắp nơi lần nữa!

Nam tử áo xanh gật đầu:

Người áo đen vừa nói đến đây, nam tử áo xanh quay đầu nhìn hắn một cái, sau một khắc, người áo đen trực tiếp bay đầu.

- Chúng ta tới đây không phải là để nghe các hạ nói nhảm, ta...

Đúng lúc này, người áo đen bên cạnh Mục Phong Trần không xa kia đột nhiên nói:

- Là kiếm của một người bạn cũ! Kiếm này không phải ngươi bây giờ có khả năng chưởng khống, chớ có tuỳ tiện giải phong cho nó, đợi đến lúc bản thân ngươi có đủ thực lực, lại giải trừ ...

Nam tử áo xanh cười nói:

- Tiền bối, đây là kiếm gì?

Mà giờ khắc này, bầu không khí xung quanh cũng có chút quái dị!

Vốn dĩ mọi người cho rằng sau khi tổ sư hai bên xuất hiện, sẽ đại chiến một phen, nhưng lại không nghĩ tới sẽ biến thành dạng này.

Đặc biệt là những cường giả kiếm tu của Kiếm tông, vẻ mặt đều có chút không dễ nhìn.

Nam tử áo xanh đột nhiên nhìn về phía phần bụng Diệp Huyền, sau một khắc, hắn mở ra lòng bàn tay, rất nhanh, một thanh kiếm mang vỏ xuất hiện trong tay hắn!

Chính là thanh kiếm Diệp Huyền không rút ra được!

Nhìn thanh kiếm trong tay, trong mắt nam tử áo xanh có một tia kinh ngạc:

- Là ngươi...

Trong tay nam tử áo xanh, thanh kiếm kia rung động kịch liệt.

Nam tử áo xanh không nói gì thêm, hắn thả kiếm vào lại bên trong Giới Ngục tháp trong cơ thể Diệp Huyền, mà Diệp Huyền cũng thừa cơ hỏi:

Diệp Huyền bị nhìn đến có chút không hiểu thấu.

Sau khi Huyết kiếm rời đi, nam tử áo xanh nhìn về phía Diệp Huyền lần nữa, không chỉ nam tử áo xanh, tổ sư Võ viện cách đó không xa kia cũng đang đánh giá Diệp Huyền, trong mắt nàng, mang theo một tia nhu hòa hiếm thấy.

Nói xong, nó quay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở cuối chân trời mịt mờ.

- Sau này còn gặp lại!

Huyết kiếm nói:

- Vậy xin từ biệt!

Tất cả mọi người giữa sân hoảng hốt!

Miểu sát!

Mục Phong Trần lập tức chảy ròng mồ hôi lạnh.

Thực lực của người áo đen kia thế nhưng là không kém hắn bao nhiêu đó a!

Cứ như vậy bị miểu sát rồi?

Nam tử áo xanh lãnh đạm nói:

- Hiện tại ngươi muốn nghe cũng không nghe được.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua mấy tên người áo đen còn lại kia:

- Còn có ai không muốn nghe sao?

Mấy tên người áo đen kia cả thở mạnh cũng không dám, có mấy người xoay người rời đi.

Nam tử áo xanh đột nhiên nói:

- Ta để các ngươi đi rồi sao?

Mấy người dừng lại, một tên người áo đen trong đó quay người nhìn về phía nam tử áo xanh:

- Các hạ, chúng ta chính là...

Hắn còn chưa kịp nói xong, mấy tên người áo đen bên cạnh hắn kia đã trực tiếp bay đầu!

Mọi người: "..."

Nam tử áo xanh nhìn tên người áo đen kia:

- Ngươi muốn nói gì? Ta nghe đây!

Người áo đen yên lặng một lát, sau đó nói:

- Ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ!

Nam tử áo xanh chỉ chỉ Diệp Huyền trước mặt, cười nói:

- Các ngươi đối với hắn, chẳng lẽ không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ?

Người áo đen yên lặng một lát, sau đó nói:

- Các hạ cảm thấy bản thân rất mạnh?

Nam tử áo xanh cười nói:

- Ngươi hỏi lời này... Ta phải trả lời ngươi thế nào đây?

Người áo đen nhe răng cười:

- Thế lực sau lưng chúng ta mạnh cỡ nào, ngươi không cách nào tưởng tượng được, cả một đời ngươi cũng không cách nào tưởng tượng!

Thanh âm vừa dứt, hắn phóng thẳng đến phía nam tử áo xanh!

Nhưng mà, hắn vừa mới bước ra một bước, đầu lâu đã trực tiếp bay ra ngoài.

Máu tươi như trụ!

Giữa sân, trong mắt mọi người đều trở nên có chút kiêng kị!

Thực lực của tổ sư Kiếm tông này, thật là mạnh quá đáng a!

Nam tử áo xanh quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

- Kỳ thật, ta khá là hâm mộ ngươi!

Hâm mộ bản thân?

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Vì sao?

Nam tử áo xanh cười ha ha một tiếng:

- Năm đó, ta ngược lại thật sự thê thảm.

Diệp Huyền nghe mà ngẩn người, hắn đang muốn hỏi, nam tử áo xanh lại nhìn về phía Diệp Linh xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nhìn Diệp Linh, trong mắt hắn có một tia nhu hòa, hắn hợp chỉ nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo kiếm quang trong nháy mắt đã chui vào giữa chân mày Diệp Linh!

Thân thể Diệp Linh khẽ run lên, sau một khắc, một cỗ khí tức cường đại bạo phát ra từ trong cơ thể nàng!

Nam tử áo xanh nói khẽ:

- Ta đã giải trừ phong ấn trong cơ thể nàng, hiện tại thể chất của nàng sẽ không còn chịu bất cứ hạn chế gì! Ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta biết!

Nam tử áo xanh khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhìn về phía vị trí phần bụng của Diệp Huyền:

- Các hạ bị nhốt, không phải do hắn gây nên, nếu có câu oán hận nào, có thể đi tìm nguyên chủ nhân của tháp này, dĩ nhiên, cũng có thể tới tìm ta.

Yên lặng một chớp mắt, thanh âm của lầu thứ sáu vang lên:

- Ta và hắn chung đụng hết sức vui sướng, thật!

Nam tử áo xanh nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền gật đầu:

- Tiền bối đã dạy bảo ta rất nhiều!

Nam tử áo xanh khẽ gật đầu:

- Như vậy là rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận