Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2278: Đi một nơi khá xa

Diệp Huyền vội gật đầu: "Ta rất khiên tốn!"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Tiểu tử chuyên lừa lọc."

Ở phía không xa, nam tử trung niên đột nhiên nói: "Các hạ đã đạt được Phá Đạo thì tại sao vẫn còn ở lại nơi này?"

Mộ Niệm Niệm liếc nhìn nam tử trung nhiên: "Ta không hề đạt đến Phá Đạo!"

Nam tử trung niên híp mắt lại: "Tuyệt đối không thể, nếu như ngươi chưa đạt đến Phá Đạo thì ngươi không thể giết ta được!"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Ta không hề đạt đến Phá Đạo, thế nhưng ta có năng lực phá đạo."

Diệp Huyền liếc nhìn Mộ Niệm Niệm, trong lòng hắn chấn động vô cùng. Ông trời ơi, Niệm tỷ kinh khủng quá đi!

Ở phía xa xa, nam tử trung niên liếc nhìn Mộ Niệm Niệm, vẻ mặt hắn ta hức tạp vô cùng. Lúc này, trong lòng hắn ta rối rắm vô cùng, theo hắn ta thấy thì có lẽ Dương Gian có người có thể giết được hắn ta, nhưng chắc chắn sẽ rất ít!

Nói đoạn, nàng lại ngừng lại một chút rồi hỏi: "Cho ta hỏi một câu nho nhỏ, cường giả Chứng Đạo cảnh và cường giả Bán Bộ Phá Đạo cảnh mà ta đoán ở Âm Gian các ngươi chắc cũng không nhiều đâu nhỉ? Nếu như quá nhiều thì ta phải ngụy trang, để bọn họ thấy rằng ta chỉ là cường giả Chứng Đạo, hơn nữa ta còn bị thương! Như vậy thì các ngươi sẽ tiếp tục khinh địch, sau đó phái người tới nộp mạng cho ta..."

Niệm tỷ âm hiểm thật đấy!

Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Cùng lắm bọn họ sẽ phái ba cường giả Chứng Đạo cảnh tới, mà ta có thể dễ dàng giết được ba cường giả này. Như vậy thì chúng ta không những có thêm chút thời gian mà còn có thể gây ảnh hưởng đến cường giả Chứng Đạo của Âm Gian nữa!

Diệp Huyền đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ kì quái.

Nam tử trung niên xòe tay ra, không gian trước mặt hắn ta đột nhiên rung chuyển. Hắn ta bắt buộc phải truyền tin tức này về Âm Gian. Tuy nhiên tin tức của hắn ta vừa mới xuất hiện thì đã biến mất tăm.

Một cường giả Chứng Đạo đã bị tiêu diệt.

Tuy nhiên hắn ta không ngờ mình lại gặp được người này!

Có điều hắn thích!

Ở phía không xa, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Ta tính một chút thì chắc Âm Gian cũng sẽ phái người tới đây tiếp, thế nhưng bọn họ không biết ta lợi hại như vậy, thế nên người mà bọn họ phái đến chắc cũng là cường giả Chứng Đạo cảnh, chỉ là có sự khác biệt về chất lượng và số lượng mà thôi. Ta nghĩ..."

Hơn nữa còn rất mạnh!

Nam tử trung niên nhìn Mộ Niệm Niệm mà cứ như đang nhìn một con quái vật.

Diệp Huyền vội vàng đi tới trước mặt nàng, nịnh nọt nói: "Niệm tỷ thiên hạ vô địch!"

Mà sau khi giết ba cường giả này, Âm Gian sẽ phải xem xét lại. Lúc này, chắc chắn bọn họ sẽ phái cường giả đẳng cấp hơn, có thể là Bán Bộ Phá Đạo cảnh, cũng có thể là Chứng Đạo cảnh cực hạn. Những người như thế này cũng không đánh lại được ta đâu. Như vậy cũng có nghĩa là chúng ta có thể có thêm một chút thời gian, đồng thời có thể khiến Âm Gian tổn hại một cường giả đẳng cấp!"

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: "Thiên hạ vô địch?"

Lúc này, nam tử trung niên kia đã biến mất hoàn toàn, mà đến khi chết hắn ta vẫn chưa thể truyền tin về Âm Gian.

Mộ Niệm Niệm cầm cá nướng lên ngửi, nàng nở nụ cười say mê: "Thơm thật đấy!"

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Ý ngươi là chuyện ngươi triệu tập cường giả Độn Nhất cảnh sao?"

Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha: "Đúng là cái tên xảo quyệt!"

Mộ Niệm Niệm liếm con cá trong tay, đoạn nói: "Lòng người là thứ có thể bào mòn và cũng là thứ có thể thiện biến nhất. Do ngươi nên những người này rất thành thật, thế nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ sẽ ngoan ngoan mãi. Một khi ngươi không đáp ứng được yêu cầu của bọn họ thì bọn họ sẽ lập tức trở mặt, ngươi hiểu ý của ta chứ?"

Mộ Niệm Niệm nhếch khóe miệng: "Thế nữ tử váy trắng thì sao? Trong lòng ngươi, ta với nàng ta ai lợi hại hơn!"

Hắn ta biết, sở dĩ những người này đi theo hắn là bởi họ không làm gì được hắn!

Diệp Huyền vội vã gật đầu: "Đúng vậy! Trong lòng ta, Niệm tỷ thiên hạ vô địch!"

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: "Không hứng thú lắm!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Niệm tỷ, ta đã có được quyển Đạo Kinh thứ tư rồi! Ngươi có muốn xem không?"

Mộ Niệm Niệm lại nói: "Có điều, cuối cùng thì hắn ta vẫn quá để tâm đến Đạo Kinh."

Diệp Huyền ngoác miệng cười: "Thanh Nhi vô địch trên trời, Niệm tỷ vô địch nhân gian! Các ngươi đều vô địch cả!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu."

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: "Ngươi có thể lợi dụng Đạo Kinh để thu hút những người này về phe ngươi. Về việc này thì ngươi đã làm rất tốt. Tiên tri năm xưa nếu cũng đưa ra lựa chọn như vậy thì Diệp gia của hắn ta sẽ không xuất hiện sự việc kia. Đương nhiên, hắn ta còn thiếu một điều kiện trời sinh, đó chính là không có người bảo vệ hắn ta. Thực lực khi ấy của hắn ta không đủ để bàn điều kiện với những người đó!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền ngồi xuống trước mặt Mộ Niệm Niệm, hắn lấy hai con cá ra rồi bắt đầu nướng: "Niệm tỷ, chắc ngươi cũng biết những chuyện dạo này xảy ra ở Ngũ Duy vũ trụ, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Huyền liếc nhìn nàng: "Niệm tỷ có ý kiến gì thì cứ nói!"

Mộ Niệm Niệm trầm mặc.

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền có hơi không hiểu: "Tại sao?"

Mộ Niệm Niệm chỉ cười mà không nói.

Bởi vì Mộ Niệm Niệm đã không còn cần nó nữa.

Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: "Ta phải tới một nơi đây."

Diệp Huyền nhìn nàng, Mộ Niệm Niệm đứng dậy vươn vai: "Một nơi khá xa, làm một vài chuyện mà ta muốn làm. Tạm thời giao Ngũ Duy vũ trụ cho ngươi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận