Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 766: Lầu Thứ Năm!

Đại thần lầu hai vung ra một trảo.

Oanh!

Lấy Đại thần lầu hai làm trung tâm, không gian trong phạm vi ngàn trượng trực tiếp sụp đổ yên diệt.

Chớp mắt sau, không gian khôi phục như bình thường, mà ba lão giả kia đã biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền trợn mắt hốc mồm.

Hắn biết Đại thần lầu hai rất mạnh, thế nhưng, hắn chưa từng nghĩ tới Đại thần lầu hai vậy mà mạnh như thế! Đây chính là miểu sát a!

Mà ba tên cường giả vừa rồi, đều là cường giả Tạo Hóa cảnh, nhưng mà vẫn cứ bị miểu sát như vậy!

Nơi xa, mặt mũi nam tử trung niên kia cũng tràn đầy ngưng trọng, rõ ràng, thực lực của Đại thần lầu hai vượt ra khỏi dự đoán của hắn.

Trước mặt Diệp Huyền không xa, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang vọng, không gian xung quanh rung động một hồi, ngay sau đó, Diệp Huyền phát hiện, một bóng người liên tục lùi lại trong tinh không.

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Đại thần lầu hai, đang muốn nói chuyện, Đại thần lầu hai đột nhiên biến mất, đồng tử của nam tử trung niên bỗng nhiên co rụt lại, sau một khắc, hắn còn chưa kịp phản ứng, đầu lâu đã trực tiếp bay ra ngoài!

Nhìn thấy một màn này, đồng tử của nam tử trung niên co rụt lại, sau một khắc, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái, cả người bắn mạnh ra.

Nam tử trung niên vừa lui, lui trọn vẹn xa gần ngàn trượng! Không chỉ như thế, một cánh tay của hắn đã biến mất.

Thanh âm vừa dứt, nàng đột nhiên biến mất.

Đại thần lầu hai ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nơi đó, một thanh âm đột nhiên vang lên:

Đại thần lầu hai chậm rãi đi đến phía nam tử trung niên:

Lúc này, Đại thần lầu hai đã xuất hiện sau lưng nam tử trung niên.

Ngay sau đó, không gian trước mặt nam tử trung niên nổ tung từng khúc.

- Các ngươi yếu như vậy, cũng dám ngấp nghé bảo vật này, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không thể khiêm tốn một chút sao?

Chính là nam tử trung niên kia!

Theo thanh âm này truyền đến, một lão giả xuất hiện đối diện Đại thần lầu hai.

Ầm ầm!

Lão giả mặc một bộ trường bào màu vàng, bộ râu rất dài, đến tận ngực.

Một bên, Diệp Huyền đã ngây người. Thực lực của Đại thần lầu hai này...

- Không biết các hạ xưng hô thế nào!

Trước mặt lão giả, Đại thần lầu hai vỗ xuống một trảo.

Ầm ầm!

Thanh âm vừa dứt, một vòng xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Cường giả thuộc về mảnh Tinh Vực này, lão phu căn bản đã biết hết, chưa từng gặp qua ngươi, cũng chưa từng nghe nói về ngươi.

Ầm ầm!

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân Đại thần lầu hai:

Nơi xa, Diệp Huyền nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lập tức trầm xuống.

Nhưng mà, hai thanh phi kiếm mới xuất hiện trước mặt lão giả đã vô thanh vô tức biến mất.

Theo tiếng chấn động đinh tai nhức óc này vang lên, lão giả đã thối lui ra ngoài mấy trăm trượng, mà hắn vừa mới dừng lại, hai thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hai thanh kiếm này có tốc độ cực nhanh, thời cơ xuất hiện càng hoàn mỹ.

Đại thần lầu hai không nói gì, nàng đột nhiên biến mất, cách đó không xa, lão giả mặt không biểu tình, điểm ra một chỉ.

Oanh!

Sau khi một trảo kia của Đại thần lầu hai hạ xuống, bản thân nàng trực tiếp lui xa trăm trượng!

Mà lúc này, lão giả kia đột nhiên bước ra phía trước một bước, bước ra một bước, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt bao phủ Đại thần lầu hai, thế nhưng sau một khắc, cỗ lực lượng này trực tiếp vỡ tan, rất nhanh, Đại thần lầu hai xuất hiện trước mặt lão giả, cùng lúc đó, một tiếng xé rách bỗng nhiên vang vọng.

Không gian xung quanh run rẩy một hồi, Đại thần lầu hai về tới chỗ cũ, thế nhưng sau một khắc, nàng đột nhiên biến mất, theo một tiếng xé rách vang vọng, lão giả thối lui ra ngoài mấy trăm trượng!

- Lui!

Trước mặt Đại thần lầu hai, lão giả đột nhiên nắm chặt tay phải:

Một trảo này vung xuống, không gian kia tựa như giấy mỏng, trực tiếp bị xé nứt nát bấy.

Lão giả nhìn về phía Diệp Huyền:

- Trong thế hệ tuổi trẻ, ngươi quả thực rất không tệ.

Nói xong, hắn nhìn về phía Đại thần lầu hai:

- Thực lực của các hạ cũng khiến lão phu có chút ngoài ý muốn, nhưng mà, các hạ muốn dựa vào bản thân bảo vệ Vị Ương Tinh Vực và Ma Kha tộc này, còn có Diệp Huyền này, sợ là không đủ đâu.

Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng phất ra phía trước một cái.

Vừa phất một cái, không gian xung quanh Đại thần lầu hai lập tức bắt đầu chập trùng tựa như gợn sóng.

Đại thần lầu hai nhìn về phía Diệp Huyền:

- Lui!

Diệp Huyền không chút do dự, lập tức lui xa ngàn trượng, mà hắn vừa mới lui lại, không gian bên cạnh Đại thần lầu hai đã trực tiếp vỡ tan, ngay sau đó, từng đạo lực lượng cường đại truyền đến từ bên trong tinh không này.

- Từ giờ ngươi chính là chủ nhân của Vị Ương Tinh Vực.

Thanh âm của Vị Ương Thiên vừa dứt, nàng đi đến phía sâu trong tinh không kia, dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng quay người nhìn về phía Diệp Huyền:

- Hẳn là sẽ không chờ nữa!

Vị Ương Thiên nói:

- Bọn hắn đang chờ đợi gì?

Diệp Huyền nhìn về phía sâu trong tinh không:

- Bằng hữu của ngươi?

Diệp Huyền gật đầu.

Vị Ương Thiên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Bằng hữu kiểu này có còn nữa không? Gọi tới nhiều một chút!

Diệp Huyền: "..."

Vị Ương Thiên ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không nơi xa, dần dần, nàng cau lại chân mày.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vẫn còn người sao?

Vị Ương Thiên gật đầu.

Vị Ương Thiên đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhìn qua Đại thần lầu hai phía xa:

Diệp Huyền buông lỏng trong lòng!

Thắng!

Mà trên tay Vị Ương Thiên, xách theo một đầu lâu đẫm máu, đầu lâu này, chính là đầu lâu của Thiên Tôn kia!

Người này, chính là Vị Ương Thiên!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay đầu, nơi đó, một bóng người chậm rãi đi tới.

Thanh âm vừa dứt, cả người nàng đã lao về phía sâu trong tinh không kia.

Diệp Huyền biết, Vị Ương Thiên đang chủ động đi tìm những cường giả trong âm thầm kia!

Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên quay người hóa thành một đạo kiếm quang phóng xuống phía dưới, rất nhanh, hai thanh phi kiếm không ngừng xuyên toa qua trong sân.

Miểu sát!

Hai thanh phi kiếm của Diệp Huyền có tốc độ cực kỳ nhanh chóng, ngay cả cường giả Thánh cảnh cũng khó có thể ngăn cản!

Ba người Diệp Huyền và Mạc Tà còn có An Lan Tú có thể nói là thế không thể đỡ, sau khi ba người hợp lại, cục diện giữa sân lại có chút nghịch chuyển.

Đặc biệt là phi kiếm của Diệp Huyền, có thể nói là chuyên môn ám sát những cường giả đỉnh cấp, mà những người này, căn bản là không có cách ngăn cản.

Ba người Diệp Huyền đều hiểu rõ, hiện tại đám người Vị Ương Thiên và Đại thần lầu hai đang câu kéo những chí cường giả kia, khoảng thời gian này, bọn hắn nhất định phải giết nhanh, giết càng nhiều càng tốt!

Cứ như vậy, ở phía dưới, với Diệp Huyền và Mạc Tà còn có An Lan Tú hợp lại, chiến cuộc giữa sân dần dần biến chuyển, bởi vì những dong binh đoàn kia cùng với kỵ sĩ Thánh cảnh đang vừa đánh vừa lui!

Bọn hắn không sợ Mạc Tà và An Lan Tú đánh chính diện thế này, thế nhưng bọn hắn rất sợ Diệp Huyền ở trong bóng tối thả ám kiếm. Nhưng mà, bởi vì chênh lệch nhân số quá lớn, bởi vậy, Vị Ương Tinh Vực và Ma Kha tộc vẫn bị đè ép như cũ.

Vào thời khắc này, chỗ sâu trong tinh không xa xôi kia đột nhiên truyền đến một tiếng oanh minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận