Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3756. Đại ca của ta! (2)



Chương 3756. Đại ca của ta! (2)




Không bao lâu sau, mọi người đã tới bên cạnh một vách núi, ngay khi đứng bên cạnh vách núi và nhìn xuống, Diệp Huyền cảm thấy chấn động!
Mộ phần chi chít luôn!
Toàn bộ vách núi từ thấp cho đến chỗ xa xăm cuối tận tầm nhìn đều là mộ phần cả, không nhìn thấy mộ phần cuối cùng ở đâu.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Linh tỷ, chỗ này…”
A Đạo Linh cười hỏi: “Ngạc nhiên lắm phải không?”
Diệp Huyền gật đầu.
A Đạo Linh nhẹ giọng bảo: “Lần đầu tiên tới đây, ta cũng giống ngươi thôi, cũng vô cùng kinh ngạc.”
Nói xong, nàng nhìn về phía mộ phần bên dưới: “Chỗ này đã từng có rất nhiều cường giả chết đi nhưng không biết bọn họ chết vì nguyên nhân gì, cũng không có bất cứ ghi chép nào để lại.”
Diệp Huyền thấp giọng nói: “Thế giới này có quá nhiều thứ chưa biết!”
A Đạo Linh cười đáp: “Đúng vậy.”
Nói xong, nàng nhảy xuống dưới.
Mọi người cũng lần lượt nhảy xuống, sau khi đáp xuống đất, Diệp Huyền nhìn thấy một bia đá cũ kỹ, trên bia đá có bốn chữ to: Thiên Mộ Chi Địa!
Mọi người tiếp tục tiến lên.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Linh tỷ, các ngươi đã từng đào mấy ngôi mộ này rồi phải không?”
A Đao Linh cười đáp: “Đương nhiên.”
Diệp Huyền hơi tò mò: “Bên trong là thi thể?”
Vẻ mặt của A Đạo Linh chợt trở nên hơi nặng nề: “Không phải thi thể!”
Diệp Huyền hơi nhíu mày lại, nhưng lúc này, A Đạo Linh lại nói tiếp: “Là người còn sống nguyên!”
Diệp Huyền sững sờ.
A Đạo Linh nhẹ giọng nói: “Người nằm bên trong đều là người sống cả, có khí tức nhưng hình như bọn họ đã trúng phải loại thuật pháp nào đó nên không có cách nào thức tỉnh được, cho dù là với thực lực của chúng ta cũng không có cách nào đánh thức được bọn họ!”
Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Kỳ quái như vậy?”
A Đạo Linh gật đầu: “Chỗ này kỳ quái lắm.”
Nói xong, nàng hơi dừng lại một lúc rồi mới lên tiếng: “Trước kia từng có cường giả Vô cảnh chết ở chỗ này, không rõ nguyên nhân chết là gì.”
Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc ấy, hắn phát hiện ra sắc mặt của mọi người đều trở nên nặng nề.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, cách đó không xa có một ngôi mộ. Ngôi mộ này khác với những ngôi mộ kia. Đầu tiên là kích cỡ khác biệt, ngôi mộ này to hơn những ngôi mộ khác gần gấp đôi. Ngoại trừ vậy ra, ngôi mộ này còn mang màu đỏ máu trông cứ như được dùng máu tươi đắp lên vậy!
A Đạo Linh trầm giọng nói: “Huyết mộ! Gặp phải loại này nhất định phải vô cùng cẩn thận, không được lại gần bởi vì bên trong đó có tử linh chi khí có thể giết chết cường giả Vô cảnh!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn huyết mộ, đúng thật, huyết mộ này khiến hắn cảm thấy hơi bất an.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: “Thế vô lượng thần tinh thì sao?”
A Đạo Linh đột ngột dừng bước chân và nhìn về phía đằng xa. Diệp Huyền liếc mắt nhìn thuận theo hướng đó, chỉ thấy một lốc xoáy màu đen ở cách đó không xa.
A Đạo Linh trầm giọng nói: “Vô lượng thần tinh có được từ trong loại lốc xoáy màu đen này, mà loại lốc xoáy màu đen này lại có không ít ở Thiên Mộ Chi Địa. Nhưng trước đó không lâu, loại lốc xoáy màu đen này lại càng ngày càng ít thấy ở đây, không chỉ như thế, trong vài lốc xoáy màu đen cũng không có vô lượng thần tinh!”
Nói xong, nàng nhìn về phái Diệp Huyền: “Lần này tới đây, chúng ta định sẽ tiếp tục tiến sâu vào những chỗ mà trước đây chúng ta đã cảm thấy rất nguy hiểm, để xem rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Huyền nhìn về phía xa: “Đằng trước?”
A Đạo Linh gật đầu.
Mọi người tiếp tục bước đi, mà lúc này, vẻ mặt của bọn họ đã trở nên vô cùng nặng nề.
Bọn họ đều là Vô cảnh nhưng Vô cảnh không có nghĩa là vô địch!
Còn chưa đi được bao lâu là bọn họ lại dừng lại, bởi vì trước mặt bọn họ có một con sông, nước sống màu đen kịt, phía đối diện của con sông là một khu rừng màu đen.
A Đạo Linh nhẹ giọng nói: “Trước đây chúng ta chưa từng băng qua con sông này!”
Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”
A Đạo Linh đang định lên tiếng thì lúc này, Âm tôn ở bên cạnh đột nhiên cười bảo: “Linh tôn, ta cảm thấy người mà ngươi dẫn theo nói lắm quá đấy!”
Nghe thế, mọi người đều nhìn về phía hắn ta.
Nguyên tôn lại theo bản năng nhích sang bên cạnh một chút. Mẹ kiếp, sao thằng đần này leo lên được Vô cảnh vậy?
Cho dù ngươi không cảm giác được cảnh giới của Diệp Huyền nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra được một chút manh mối từ thái độ của A Đạo Linh đối với hắn mới đúng chứ!
Lão già này tu luyện mà không tu não sao?
A Đạo Linh nhìn về phía Âm tôn: “Ngươi có vấn đề gì sao?”
Âm tôn cười nói: “Linh tôn, ta cảm thấy người mà ngươi dẫn tới đây rất không có quy tắc. Dọc theo đường đi chỉ có hắn ta là lắm câu hỏi nhất, hỏi mãi không ngừng. Người trẻ tuổi thực lực không đủ, theo quan điểm của lão phu thì phải học, chỗ này có nhiều tiền bối như thế, từ khi nào lại đến lượt một vãn bối như ngươi mở mồm ra nói chuyện?”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía đám người Nguyên tôn: “Các vị cảm thấy ta nói có đúng không?”
Nguyên tôn lập tức vội vàng lắc đầu: “Âm tôn, ngươi đừng kéo cả ta theo nhé, ta với ngươi cũng không thân cho lắm đâu, cảm ơn!”
Nói xong, hắn ta lại bước vội sang một bên.
Mẹ nó chứ!
Thằng đần này còn muốn kéo cả mình đần theo, thật đáng sợ quá!
Đám người Quân Đạo Lâm ở bên cạnh cũng vội vàng dịch sang bên cạnh, loại người đã không có đầu óc lại còn thích tìm cảm giác tồn tại này, vẫn nên cách xa hắn ta mới tốt!
Nhìn thấy thái độ của đám người Nguyên tôn, Âm tôn nhíu mày lại.
Lúc này, hắn ta mới cảm thấy có hơi không đúng!
Diệp Huyền nhìn về phía Âm tôn, cười hỏi: “Âm tôn, ta hỏi Linh tỷ của ta chứ có hỏi ngươi đâu?”
Âm tôn nhìn về phía hắn: “Ngươi không cảm thấy mình nói hơi lắm hay sao? Dọc theo đường đi cứ lải nhải miết không ngừng!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Liên quan quái gì đến ngươi?”
Nghe thế, Âm tôn híp mắt lại nhìn: “Linh tôn, hậu bối này của ngươi không có giáo dục như vậy sao? Nếu ngươi không dạy được thì ta cũng không ngại dạy hắn thay ngươi đâu!”
Mọi người: “…”
Bấy giờ, nam tử tên Tiêu Ngôn đứng bên cạnh Âm tôn chợt cười nói: “Sư tôn, hắn nào có đáng để ngươi phải ra tay chứ?”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Vị huynh đài này, hay là chúng ta luận bàn đi?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi là Bán Bộ Vô cảnh, còn ta mới chỉ là Vô Đạo cảnh, thế này không công bằng! Trừ phi ngươi tự hạ cảnh giới xuống Vô Đạo cảnh!”
Nghe thế, đám người Nguyên tôn đồng loạt nhìn về phía hắn với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Mẹ kiếp, đây là tiếng người hay sao?
Hết chương 3756.



Bạn cần đăng nhập để bình luận