Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3808. Ô vuông! (2)



Chương 3808. Ô vuông! (2)




Nghĩ đến đây, Diệp Huyền khẽ lắc đầu, hắn thầm thở dài. Thực ra người thực sự có thể phá vòng đồng thời khống chế quy tắc tới giờ chắc cũng chí có Thanh Nhi, cha hắn và đại ca hắn mới có thể làm được.
Ba người họ có thể đã vượt qua tất cả.
Dù là Niệm Thông cảnh hay Đạo Minh cảnh, hoặc là Hóa Tự Tại cảnh thì đều là nội vòng hết!
Hơn nữa, trước đó Niệm tỷ từng nói, Thanh Nhi vẫn đang vẽ vòng, sau đó lại phá vòng… Quỷ mới biết hiện giờ rốt cuộc nàng đã vẽ được bao nhiêu vòng, rồi phá được bao nhiêu vòng?
Phải biết rằng mỗi một lần vẽ vòng cũng là một lần bắt đầu hoàn toàn mới, mà nàng lại phá nó đi, tức là nàng lại vượt qua đại đạo quy tắc mà mình thành lập…
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền không khỏi thở dài: “Thanh Nhi, rốt cuộc mạnh đến mức nào?”
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, có lẽ ta biết!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Đều là người nhà cả, ngươi đừng có mà ra vẻ!”
Tiểu tháp nghiêm túc nói: “Tiểu chủ, ta biết thật mà!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ngươi nói đi xem nào!”
Hắn phát hiện ngày thường mặt dù tiểu tháp chẳng có tác dụng gì cả, thế nhưng nhiều khi nó nói chuyện cũng rất có đạo lí.
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: “Thiên Mệnh tỷ tỷ là kiểu vẽ vòng rồi lại phá vòng, khiến ta nhớ đến một câu chuyện xưa!”
Diệp Huyền tò mò: “Chuyện xưa gì?”
Tiểu tháp nói: “Câu chuyện này là một nông phu cứu được một hoàng đế, hoàng đế hỏi nông phu muốn thưởng gì, nông phu nói: Ngươi đặt một hạt gạo vào ô đầu tiên, đặt hai hạt vào ô thứ hai, đạt bốn hạt vào ô thứ ba, đạt tám hạt vào ô thứ tư. Cứ như vậy, số hạt gạo trong ô này sẽ gấp đôi ô kia. Như vậy tạo được sáu mươi tư ô, ta muốn hạt gạo nhiều như vậy.”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Cái này là một câu chuyện đơn giản mà? Một bao gạo là đủ?”
Tiểu tháp trầm mặc một hồi rồi nói: “Tiểu chủ, ta có thể sỉ nhục trí thông minh của ngươi một chút được không?”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp thở dài: “Tiểu chủ, ngươi nghĩ kĩ lại đi, có đơn giản không?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi hắn bỗng trợn mắt, hắn đứng dậy. Rất rõ ràng, hắn đã hiểu ra đạo lí trong đó.
Nghe thì có vẻ là một chuyện đơn giản!
Nhưng thực tế thì sao?
Thực tế, có thể số gạo của vương quốc còn không đủ kìa!
Lúc này, tiểu tháp lại nói: “Thực lực của Thiên Mệnh tỷ tỷ như số hạt gạo đó ấy, nàng ấy vẽ một vòng tương đương với một hạt gạo, mà phá vòng này đi thì tương đương với hai hạt gạo ở ô thứ hai. Khi nàng ấy lại vẽ tiếp vòng nữa tức là đã đặt bốn hạt gạo ở ô thứ ba… Nói một cách đơn giản, mỗi lần nàng ấy tự vẽ vòng rồi tự phá vòng thì thực lực của nàng ấy sẽ tăng lên… Mà muốn biết thực lực của nàng ấy đã đạt đến trình độ nào thì rất đơn giản, chỉ cần chúng ta biết bàn cờ trong lòng nàng ấy có bao nhiêu ô là được!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Nếu như số ô của nàng ấy là vô hạn thì sao?”
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Một lát sau, tiểu tháp trầm giọng nói: “Tiểu chủ, ngươi nói vậy ta thấy đầu ta không đủ dùng rồi!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp thở dài: “Tiểu chủ, ta thấy chúng ta muốn đuổi theo Thiên Mệnh tỷ tỷ e là hơi khó đấy!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng là hơi khó!”
Tiểu Tháp nói: “Có điều ta tự tin về chúng ta!”
Diệp Huyền tò mò: “Tại sao?”
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Bởi vì ngươi có hào quang! Theo như kinh nghiệm của ta, có hào quang thì bình thường vào lúc quan trọng nó sẽ bùng phát, ví dụ như chủ nhân, ban đầu bị Thiên Mệnh tỷ tỷ áp chế, sắp bị Thiên Mệnh tỷ tỷ giết đến nơi, nhưng cuối cùng chủ nhân bùng phát, lật ngược thế cờ… Ta thấy, ngươi cũng có thể làm được!”
Diệp Huyền do dự, rồi hỏi: “Trước kia cha ta bị Thanh Nhi đánh thảm lắm hả?”
Tiểu tháp nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta thấy chúng ta vẫn nên đừng thảo luận vấn đề này thì hơn!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tiểu tháp, sao ngươi đột nhiên hèn vậy? Đây đâu phải phong cách của ngươi!”
Tiểu tháp thở dài: “Tiểu chủ, đôi khi ta thấy ta nhận ngươi làm chủ đúng là quá thiệt thòi… Hay là ngươi nhận ta làm chủ đi!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp tiếp tục nói: “Hồi xưa khi chủ nhân rời đi, hắn ta cũng chỉ xuất một kiếm thôi thì phải? Đường kiếm đó chém lên thời không, nhưng lại có máu chảy ra, ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Giọng nói của tiểu tháp bỗng trở nên nghiêm nghị: “Là kiếm chém tương lai đấy! Tức là sau khi chúng ta rời đi không lâu, có người sẽ xuất hiện ở nơi đó, sau đó dùng thời quang đảo ngược muốn xem lại những chuyện đã xảy ra! Thế nhưng chủ nhân đã cảm nhận được! Đó chưa phải thứ đỉnh nhất, đỉnh nhất là chủ nhân xuất kiếm, một kiếm đó không phải chém hiện tại mà là chém tương lai! Nói một cách đơn giản thì ngươi xuất kiếm vào lúc này, sau đó có thể giết người ở tương lai, ngươi thấy có đáng sợ không?’
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cũng được!”
“Cũng được?”
Tiểu tháp trầm giọng nói: “Tiểu chủ à, ngươi đừng ra vẻ nữa đi! Hiện giờ ngươi ra vẻ ta thấy sợ lắm ấy! Với cả sau này đừng nói xấu chủ nhân, cũng đừng kích thích chủ nhân nói hắn ta bị Thiên Mệnh tỷ tỷ đánh… Ngươi kích hoạt huyết mạch thì như say rượu, nhưng nếu là chủ nhân… Ta sợ hắn ta còn giết cả ngươi ấy chứ! Sau đó cũng tiện giết luôn cả ta… Dù sao có đôi khi đến ta cũng cảm thấy ngươi chẳng giống con ruột của hắn ta gì cả…”
Diệp Huyền: “…”
Đau tim quá.
Hết chương 3808.



Bạn cần đăng nhập để bình luận