Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2672: Chính là hắn

Diệp Huyền cúi đầu ăn mì mà không lên tiếng.

Quá thảm luôn!

Hắn là chủ của Ngũ Duy vũ trụ mà thảm bại quá!

Người ngoài không biết hắn thì thôi, sao đến người trong thành cũng không nhận ra hắn!

Về hắn phải nói rõ với Bạch Đế Tử mới được.

Nam Mộc Xuyên nhìn A Mục: "Cô nương, ngươi thật sự không muốn làm quen với ta sao? Ta thấy nếu như ngươi không làm quen với ta thì đầu tiên, ta sẽ thấy rất tiếc, thứ hai ta thấy đây là một tổn thất đối với ngươi."

A Mục khẽ đá Diệp Huyền, nàng có hơi bất mãn: "Vu thị của ta, ngươi đừng ăn nữa!"

Diệp Huyền lau miệng, sau đó nhìn Nam Mộc Xuyên: "Nàng ấy là đại tế ti của ta, ta là Vu thị của nàng ấy, nàng ấy sẽ không làm quen với nam nhân thứ hai đâu."

Thấy Diệp Huyền không lên tiếng, Nam Mộc Xuyên lại lấy một nạp giới nữa ra: "Hai trăm viên Tạo Hóa Thần Tinh!"

Một ngàn viên!

Mẹ kiếp, hiện giờ trong nạp giới của ông đây còn vài trăm triệu viên đấy!

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì Nam Mộc Xuyên lại ném một cái nạp giới nữa ra: "Một ngàn viên Tạo Hóa Thần Tinh!"

Một trăm viên Tạo Hóa Thần Tinh!

Phải biết rằng hiện giờ trên thị trường chủ yếu là loại tinh thạch phổ thông. Còn Tạo Hóa Thần Tinh thì phải những thế lực lớn mới có!

Nam Mộc Xuyên lắc đầu cười, hắn ta lấy một cái nạp giới ra rồi đặt xuống trước mặt Diệp Huyền: "Trong này có một trăm viên Tạo Hóa Thần Tinh, còn có một tập chú giải kiếm đạo tâm pháp của ta, đủ để thay đổi vận mệnh của ngươi. Rời khỏi nàng ấy thì những thứ này đều là của ngươi!"

Có người đã phải thốt lên!

Diệp Huyền cạn lời.

Diệp Huyền: "..."

Hai trăm viên!

Mà đối với một người bình thường mà nói thì một ngàn viên Tạo Hóa Thần Tinh thật sự có thể thay đổi vận mệnh của người đó!

A Mục ở bên cạnh che miệng cười. Khoảnh khắc ấy, trông nàng không còn giống đại tế ti nữa mà giống một thiếu nữ hoài xuân hơn.

Diệp Huyền nhìn Nam Mộc Xuyên và mỉm cười: "Có tiền là ghê gớm lắm sao?"

Một ngàn viên Tạo Hóa Thần Tinh không phải là ít đâu!

Sở dĩ nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để vào được Ngũ Duy học viện là bởi một nguyên nhân khác, đó chính là sau khi vào được Ngũ Duy học viện, học viện sẽ cung cấp Tạo Hóa Thần Tinh!

Nam Mộc Xuyên híp mắt, lúc này hắn ta nhận ra có điều gì đó không đúng.

Nam Mộc Xuyên đột nhiên cắt ngang lời hắn: "Xin lỗi, trong học viện không có quy định này!"

Nam Mộc Xuyên nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: "Xem ra các hạ cũng không phải người bình thường! Chỉ là các hạ cũng hơi kiêu căng rồi đó, quy tắc trong học viện là thứ mà các hạ muốn thêm là thêm được sao?"

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Ngươi nói rất đúng, không có tiền thì chắc chắn sẽ sống rất khó khăn. Thế nhưng ta không hiểu một điều, đó chính là chẳng lẽ học viện của các ngươi không dạy các ngươi cách làm người sao?

Nam Mộc Xuyên nhìn chằm chằm vào đối phương, nụ cười trên mặt hắn ta dần biến mất: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Nam Mộc Xuyên mỉm cười: "Có tiền chưa chắc đã ghê gớm, thế nhưng không có tiền thì chắc chắn rất bất lực, ngươi nói xem?"

Diệp Huyền quay đầu nhìn, phía không xa có một nam tử đang bước đến!

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, một giọng nói bỗng vang lên ngay bên cạnh: "Nam Mộc huynh, người này khẩu khí có vẻ lớn đấy nhỉ."

Hắn ta không ngốc, lúc này cũng đã phát giác ra vấn đề.

Đầu tiên, chúng ta đang ăn mì, ngươi đột nhiên tới làm phiền, điều này rất bất lịch sự. Thứ hai, ngươi lấy tiền ra để sỉ nhục ta, hành vi này cực kì hạ đẳng. Ta nhớ hình như trong học viện có một quy định, đệ tử học viện không được ỷ lớn hiếp bé, không được cậy thế bắt nạt người khác..."

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta thấy cần phải cho người ta cơ hội sửa đổi! Hiện giờ ngươi xin lỗi hai người chúng ta, xin lỗi thành khẩn thì ta sẽ tha thứ cho ngươi! Ngươi thấy thế nào?"

Nam Mộc Xuyên bật cười ha ha: "Các hạ, ngươi xem trọng bản thân ngươi rồi đấy!"

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Thế thì ta tuyên bố, huỷ bỏ tư cách gia nhập Ngũ Duy học viện của ngươi!"

Diệp Huyền nhìn hắn ta: "Vậy thì bây giờ sẽ có! Ta nói đó!"

Ỷ mạnh hiếp yếu, đây là điều mà hắn ghét nhất. Nói một cách đơn giản thì đây chính là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Nàng biết, Diệp Huyền đã tức giận rồi.

A Mục ở bên cạnh cũng trầm mặc.

Nam Mộc Xuyên nhìn người này rồi bỗng sững sờ, sau đó hắn ta mỉm cười: "Hoá ra là Phương Tiến huynh!"

"Phương Tiến!"

Mọi người lai được phen xôn xao: "Hắn ta là Phương Tiến đã đạt được cửu tinh!"

Lần này, phía Nam có hai người thi đỗ Ngũ Duy học viện ở Đạo thành, trong đó một người là Nam Mộc Xuyên, một người nữa là Phương Tiến, hai người này ở cùng một học viện ở phía Nam.

Phương Tiến chắp tay với Nam Mộc Xuyên, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: "Ban nãy ngươi nói ngươi muốn tước đi tư cách gia nhập học viện của Nam Mộc Xuyên sao?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Đúng vậy!"

Phương Tiến lắc đầu cười: "Các hạ nói vậy không thấy nực cười hay sao?"

Diệp Huyền chớp mắt: "Nực cười lắm sao?"

Phương Tiến mỉm cười: "Không phải nực cười bình thường thôi đâu! Theo như ta được biết thì chỉ có hai người mới có khả năng bãi nhiễm học tịch ở học viện, một người trong số đó là phó viện trưởng Bạch Đế Tử, người còn lại là Diệp Huyền, ngươi..."

Nói đến đây, hình như hắn ta nhớ ra điều gì đó, đôi đồng tử cũng co lại, hắn ta liên tiếp lùi lại: "Ngươi..."

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta làm sao?"

Phương Tiến nhìn chằm chằm vào hắn. Một lát sau, hắn ta run rẩy nói: "Diệp... viện trưởng..."

Diệp viện trưởng!

Hắn ta vừa dứt lời, bầu không khí lập tức xôn xao!

Đúng lúc đó, có người hô lên một cách kinh ngạc: "Hắn... hắn chính là Diệp thành chủ! Đúng là hắn... Trước kia hắn đã giết một người bán cá ở đây..."

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận