Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3103: Khó hiểu

Diệp Huyền trầm mặc.

Nếu không phải hắn có nhục thân lớn mạnh thì với đòn tấn công ban nãy, có lẽ hắn đã chết rồi!

Ở phía xa xa, bạch phát lão giả chầm chậm bước về phía hắn. Cùng với đó, Diệp Huyền cũng nhận ra thời không xung quanh hắn ta bắt đầu biến mất từng chút một. Không chỉ có vậy, hắn cảm giác Thời Gian Duy Độ của mình cũng đang biến mất!

Đang hủy diệt Thời Gian Duy Độ của hắn đây mà!

Thủ đoạn quỷ quái quá!

Diệp Huyền nhìn bạch phát lão giả, giờ khắc này bạch phát lão giả đã trở nên hư ảo!

Diệp Huyền nhíu mày, bởi lẽ hắn phát hiện hình như nhục thân của mình đang rung chuyển. À không, phải nói là đang phân giải mới đúng!

Lúc này, Thú Thần nói: "Lão đầu này đang lợi dụng Thời Gian Duy Độ để phân giải nhục thân của ngươi đấy!"

Không gian xung quanh Diệp Huyền lập tức sụp đổ!

Bạt Kiếm Thuật chồng lên nhau!

Sau khi sử dụng huyết mạch chi lực, hắn lập tức dùng luôn cả Thú Thần Quyết!

Diệp Huyền không nói hai lời, lập tức rút kiếm ra chém.

Diệp Huyền đột nhiên mở mắt ra, bên trong đôi mắt hắn là huyết hồng.

Mà lúc này, Diệp Huyền ở phía xa xa bỗng giơ tay túm.

Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại!

Kiếm của hắn chém đi, Không Gian Duy Độ và Thời Gian Duy Độ xung quanh đó vài vạn trượng lập tức bị hủy diệt!

Huyết mạch chi lực!

Thú Thần nói: "Tiểu tử, ngươi định làm gì? Ta cho ngươi hay, dù ngươi có sử dụng cả Thú Thần Quyết cũng không thể đánh bại được người này đâu."

Nó không thể chịu đựng được sức mạnh của hắn!

Thần hồn của bạch phát lão giả như thể trúng một đòn thật mạnh, nó lại bay ra!

Uỳnh!

Tấn công thần hồn!

Còn bạch phát lão giả thì lùi mạnh về phía sau cả mấy vạn trượng. Khi hắn ta dừng lại, nhục thân của hắn ta vỡ tan tành, chỉ còn lại linh hồn!

Uỳnh!

Lúc này, Thú Thần thở dài nói: "Huyết mạch chi lực này của ngươi... đúng là ghê gớm."

Mấy dị duy nhân phía xa xa sững sờ.

Hắn không tiếp tục ra tay nữa mà quay người rời đi!

Mà lúc này thần hồn của bạch phát lão giả kia yếu vô cùng, bởi đường kiếm ban nãy của Diệp Huyền không chỉ hủy diệt nhục thân của hắn ta mà còn đả thương thần hồn của hắn ta nữa!

Diệp Huyền xòe tay ra, tiểu tháp bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn trầm giọng nói: "Tiểu tháp, ngươi làm gì thế? Ta bảo ngươi đưa các nàng đi cơ mà?"

Đây là chiêu Diệp Huyền học được lúc ở Khai Thiên tộc. Chiêu này cực kì đỉnh khi dùng với những người có thần hồn yếu.

Tiểu Tháp mỉm cười: "Tiểu chủ, chúng ta không đi được nữa rồi! Bởi vì không thấy con đường trở về đâu nữa!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: "Nói tiếng người đi!"

Tiểu tháp mỉm cười: "Tiểu chủ, ta không nỡ để ngươi ở đây, ta và ngươi đồng sinh cộng tử, ngươi không đi thì ta sẽ không đi, đi..."

Diệp Huyền không thực sự giết bạch phát lão giả mà thu thần hồn của đối phương lại.

Hiện giờ nhiệm vụ cấp bách của hắn là cứu Đạo Nhất!

Đúng lúc ấy, phía xa bỗng có một đường kim quang bay đến!

Trông thấy đường kim quang này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm lại. Đó là tiểu tháp!

Vậy thôi đã bị giết rồi sao?

Diệp Huyền gật đầu, hắn cũng nhận ra thực chất dị duy nhân cũng không đáng sợ đến vậy. Đương nhiên, tiền đề là ngươi phải chém bay được Thời Gian Duy Độ của bọn họ!

Thú Thần nói: "Dị duy nhân cái gì cũng tốt, chỉ là quá coi trọng tu luyện Thời Gian Duy Độ. Một khi ngươi phá vỡ Thời Gian Duy Độ của bọn họ thì bọn họ chẳng khác gì con cừu, để mặc ngươi xâu xé!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Cũng nhờ cả Thú Thần Quyết của tiền bối nữa! Nếu không có thêm Thú Thần Quyết của tiền bối giúp đỡ thì riêng huyết mạch chi lực của ta cũng không giết được người này!"

Không thấy ư?

Diệp Huyền nhíu mày, lúc này Sinh Mệnh pháp tắc cùng Đạo Nhất xuất hiện bên cạnh hắn.

Đạo Nhất khẽ nói: "Người trong tộc đã chuyển thông đạo trở về đi rồi! Hiện giờ chúng ta không thể trờ về!"

Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn hắn: "Làm sao bây giờ?"

Diệp Huyền không nói gì, hắn xòe tay ra. Linh hồn của bạch phát lão giả bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ý thức của bạch phát lão giả đã bị hắn xử, đây là một linh hồn thuần khiết!

Diệp Huyền đưa cho nàng: "Hấp thụ đi!"

Đạo Nhất nhìn hắn: "Ta có thể không hấp thụ không?"

Diệp Huyền lạnh lùng nói: "Bởi vì hắn ta là người trong tộc của ngươi?"

Đạo Nhất gật đầu.

Diệp Huyền đột nhiên gào lên: "Ngươi là đồ ngốc!"

Sinh Mệnh pháp tắc nhìn Diệp Huyền với vẻ kinh ngạc...

Đạo Nhất cũng nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Ngươi làm vậy thì dị duy nhân và ta đều cảm thấy gượng gạo đấy ngươi có biết không?"

Lập trường của ngươi không thể vững chãi hơn sao?

Hay là ngươi thấy làm vậy rất thú vị?

Nói đoạn, hắn bèn tát mình một cái.

Tiếng bạt tai lanh lảnh!

Tiểu tháp run rẩy: "Tiểu chủ... ngươi làm vậy... khiến ta thấy khó hiểu đó..."

Đạo Nhất hơi cúi đầu: "Đừng chửi người nữa!"

Diệp Huyền nói: "Ta cứ chửi đấy! Diệp Thần là đồ ngu, rõ ràng có thực lực vô địch mà lại chọn cái chết! Hắn ta không đánh bại được dị duy nhân ư? Hắn ta đánh bại được chứ! Nếu đã đánh bại được thì tại sao hắn ta lại chọn cái chết?

Là bởi ngươi sao?

Mẹ kiếp, cái tên ngu ngốc, hắn ta tưởng để ngươi giết hắn ta là yêu ngươi ư?

Yêu tổ tông nhà hắn ta ấy!

Còn cả ngươi nữa Đạo Nhất, vì muội muội và người trong tộc mà ngươi phản bội Diệp Thần, sau đó lại tự trách. Trước đó cũng vì ta mà ngươi lại phản bội người trong tộc. Mẹ kiếp, não ngươi có vấn đề hả?

Diệp Huyền quát: "Ta cứ chửi đấy! Không những chửi, ta còn muốn đánh hắn ta!"

Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, Diệp Thần là ngươi đó..."

Diệp Huyền phẫn nộ: "Ngươi với Diệp Thần đúng là kẻ ngốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận