Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1732: Biến mất

Đại chiến lại nổ ra!

Diệp Huyền lặng lẽ lui sang một bên, hắn nhìn Hộ Đạo quân ở chân trời, trong lòng hỏi: “Tiền bối, Hộ Đạo quân này rất đông sao?”

Tầng thứ chín nói: “Không biết!”

Diệp Huyền đang tính nói chuyện, chân trời đột nhiên truyền đến một giọng nói cổ xưa: “Rút lui!”

Giọng vừa dứt, quân đoàn Thiên Ma ở chân trời nhao nhao lui về phía sau, lúc này Phù Gian cầm đầu cũng đã rút lui!

Mà lúc Nam Kha Ngạn rút lui, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền.

Rất nhanh quân đoàn Thiên Ma đã tựa như thủy triều lui đi.

Thấy quân đoàn Thiên Ma lui ra, những cường giả nhân loại trong sân nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đánh tiếp sẽ chết càng nhiều người!

Lâm Đạo cười khinh thường: “Chứng cớ? Hộ Đạo giả ta cần nói bằng chứng với ngươi sao?”

Một luồng uy áp cường đại trong nháy mắt bao phủ lấy Diệp Huyền. Diệp Huyền nhíu mày đang muốn ra tay. Nhưng vào lúc này, Thiên Hàm cách đó không xa đột nhiên nói: “Lâm Đạo tiền bối, hắn không phải là gian tế của Thiên Ma tộc mà là người Thiên tộc ta!”

Nói xong, hắn ta đánh giá Diệp Huyền một cái: “Ta nghi ngờ ngươi chính là gian tế của Thiên Ma tộc!”

Ầm ầm!

Diệp Huyền cười nói: “Không có, chẳng nói gì cả!”

Thiên Hàm gật đầu: “Là đệ tử Thiên tộc ta, hắn là do ta dẫn vào, tuyệt đối không phải gian tế của Thiên Ma tộc! Hơn nữa, hắn chỉ là một thể tu.”

Cách đó không xa, Diệp Huyền cũng chuẩn bị rời đi. Lúc này, Hộ Đạo giả Lâm Đạo đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyền chớp mắt: “Các hạ có việc gì?”

Nghe vậy, Diệp Huyền nhìn Thiên Hàm, trong mắt hắn hiện lên chút kinh ngạc, nữ tử này muốn làm gì?

Lâm Đạo lạnh lùng cười: “Chẳng nói gì cả sao? Ta không tin!”

Lâm Đạo nhìn chằm chằm vào hắn: “Vừa rồi ta thấy ngươi nói chuyện phiếm với Nam Kha Ngạn của Thiên Ma tộc, hai người đang nói chuyện gì?”

Nói xong tay phải hắn ta mạnh mẽ ấn về phía Diệp Huyền.

Lâm Đạo đánh giá Diệp Huyền lần nữa, lông mày nhíu lại: “Ngươi là thể tu?”

Diệp Huyền cười nói: “Chứng cứ đâu?”

Diệp Huyền không nói gì.

Lâm Đạo cũng nhìn Thiên Hàm: “Người của Thiên tộc ngươi?”

Thể tu!

Lâm Đạo nhìn Diệp Huyền: “Không biết các hạ sư thừa ở nơi nào?”

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lâm Đạo dần dịu đi nhưng dường như nghĩ đến gì đó, hắn ta nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Vừa rồi các hạ lại có thể giao thủ với Nam Kha Ngạn mấy hiệp, đúng là không đơn giản!”

Đại Đạo Sứ!

Lâm Đạo trầm mặc.

Thiên Hàm nói: “Ngươi đi theo ta!”

Thiên Hàm vội vàng nói: “Hắn đúng là thể tu, Lâm Đạo tiền bối, ngươi ngẫm lại đi, nữ nhân vừa rồi còn từng ra tay với hắn. Nếu là gian tế, sao Thiên Ma tộc có thể ra tay với hắn?”

Thiên Hàm dẫn hắn đi tới bên kia, nàng xoay người nhìn hắn “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Diệp Huyền do dự sau đó đuổi theo.

Nói xong nàng xoay người rời đi.

Trước đó, hắn ta quả thật thấy Nam Kha Ngạn của Thiên Ma tộc ra tay với Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bạch phát lão giả, sau đó nhìn Thiên Hàm: “Vì sao lại giúp ta?”

Thiên Hàm nhìn hắn: “Ngươi không phải là người của Thiên Ma tộc đúng không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta không phải người của Thiên Ma tộc.”

Diệp Huyền cười nói: “Ta là thể tu, chịu đòn là thế mạnh của ta!”

Lúc này, Thiên Hàm đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: “Đại Đạo Sứ của Hộ Đạo giả!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, trong hư không có một bạch phát lão giả đứng đó.

Diệp Huyền đang định nói chuyện thì Lâm Đạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Ngay sau đó hắn ta biến mất không thấy nữa.

Diệp Huyền cười, đang muốn nói chuyện thì lúc này máu trong cơ thể hắn đột nhiên rung động.

Diệp Huyền sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Huyết mạch chi lực này phát điên cái gì?

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: “Hẳn là huyết mạch cảm ứng, nơi này có thể có người có huyết mạch giống như ngươi.”

Huyết mạch giống mình?

Diệp Huyền đứng yên tại chỗ.

Huyết mạch của hắn là gì?

Huyế mạch điên cuồng này!

Đúng lúc này, Thiên Hàm đột nhiên nói: “Chiến trường ngoại vực sắp đóng rồi, chúng ta phải mau chóng rời đi thôi’”

Hắn biết, có thể bên kia sông sẽ có người có cùng huyết mạch với hắn!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn bờ bên kia của con sông, hắn nhíu mày, có một cảm giác gì đó cứ thôi thúc hắn phải qua bên kia sông.

Thiên Hàm đáp: “Đánh rồi! Thế nên mới càng không thể qua sông. Một khi ngươi bước qua con sông này thì sẽ rất nguy hiểm, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Huyền nói: “Chẳng phải bây giờ các ngươi đã đánh nhau rồi hay sao?”

Thiên Hàm nói: “Đây là Giới Hà, bờ bên kia của Giới Hà chính là địa bàn của Thiên Ma tộc. Đạo Chủ của Hộ Đạo giả ngày xưa đã từng thống nhất với tộc trưởng Thiên Ma tộc rằng lấy con sông này làm ranh giới, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Bất cứ ai của hai bên cũng không được vượt qua ranh giới này, người nào vượt qua ranh giới thì sẽ phải chết!”

Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại, huyết dịch trong cơ thể của hắn đang chuyển động như thể đang muốn nói với hắn điều gì đó vậy.

Diệp Huyền đột nhiên quay người rời đi.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Thiên Hàm bèn sững sờ. Nàng không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đi theo hắn.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền cứ đi như vậy. Hắn cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ cảm giác có thứ gì đó đang dẫn hắn đi.

Thiên Hàm ở bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Ngươi làm sao thế?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Thiên Hàm cô nương, ngươi về đi!”

Thiên Hàm nhìn hắn, nàng không đáp lời và cũng không rời đi.

Một lát sau, Diệp Huyền đi tới bờ một con sông. Hắn đang định qua sông thì Thiên Hàm ở bên cạnh bỗng ngăn hắn lại: “Ngươi có biết đây là sông gì không?”

Diệp Huyền lắc đầu.

Là ai?

Vậy thì có vấn đề rồi đây!

Diệp Linh đã chuyển kiếp, thế nên nàng không có Phong Ma huyết mạch!

Không phải!

Diệp Linh?

Huyết mạch tương đồng với hắn, vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất là nơi này có người thân của hắn!

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, cảm giác ban nãy của hắn lại biến mất.

Nó đã biết mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận