Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1683: Tốt nhất đừng đi!

Nữ tử cứ chậm rãi bay tới như vậy, trên người không có chút khí tức nào.

Nhưng càng như thế, sắc mặt Diệp Huyền lại càng nặng nề.

Đây chính là Vô Biên Địa Hạ thành, nơi đây có thể có người bình thường sao?

Nghĩ đến đây, hắn lui về phía sau một bước nhỏ sau đó vội vàng nhặt chiếc váy trắng bị mình giẫm lên.

Lúc này, nữ tử dừng lại, nàng cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, không nói lời nào.

Diệp Huyền do dự sau đó nói: “Xin lỗi, làm bẩn quần áo của ngươi rồi!”

Nói xong, hắn cầm chiếc váy trắng đưa tới trước mặt độc cước nữ tử, độc cước nữ tử không nhận váy, mà lúc này sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên biến đổi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm!

Nữ tử này muốn giết chết mình sao?

Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “Vừa rồi nếu ngươi động thủ thì bây giờ ngươi đã là một người chết rồi.”

Rất mạnh!

Nữ tử nhìn thoáng qua Tiểu Đạo và Diệp Huyền, sau đó tay phải nàng mở ra, chiếc váy trắng rơi vào tay nàng, nàng vỗ nhẹ bụi bặm trên váy...

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Cực kỳ mạnh!”

Độc cước nữ tử mặt không đổi sắc, không nói lời nào, trông rất lạnh lùng.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ không trêu chọc nàng ta.”

Diệp Huyền đang muốn động thủ mà lúc này Tiểu Đạo đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn. Nàng nhẹ nhàng đặt tay phải lên vai hắn, sức mạnh trong thân thể hắn nhất thời lắng xuống.

Diệp Huyền nhíu mày: “Tiểu Đạo cô nương, nữ nhân đó là ai?”

Tiểu Đạo cũng không nói thêm gì nữa mà dẫn Diệp Huyền xoay người rời đi.

Tiểu Đạo nhìn độc cước nữ tử, cười nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nàng ta rất mạnh sao?”

Diệp Huyền quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trong lòng vẫn hơi tò mò về độc cước nữ tử vừa rồi. Tuy nhiên hắn không hỏi nữa vì Tiểu Đạo rõ ràng không nói.

Xa xa trên đường phố, Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, nữ nhân vừa rồi là ai thế?”

Tiệm cầm đồ Thiên Đạo.

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Một người đặc biệt, tóm lại, ngày sau nếu gặp được nàng ta thì tránh xa một chút, đây là vì tốt cho ngươi.”

Tiểu Đạo hơi gật đầu: “Tốt nhất như thế.”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Trương Văn Tú, cười khà khà.

Rất nhanh Diệp Huyền đã nấu một bàn thức ăn.

Trương Văn Tú cầm đũa gắp một miếng dưa nhỏ lên nếm thử, một lát sau nàng liếc nhìn Diệp Huyền: “Khó ăn quá!”

Diệp Huyền cười nói: “Được!”

Ba người đi thẳng về phía nam.

Sau khi trở lại tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo nhìn hắn: “Nấu một bữa sau đó chúng ta lên đường.”

Diệp Huyền không nói gì, làm gì mà thần bí như vậy chứ?

Tiểu Đạo cười nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Trên đường đi, hắn hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, ruốt cuộc chúng ta đi đâu?”

Sau đó hắn bắt đầu nấu ăn.

Nói xong, nàng lại tiếp tục gắp một miếng dưa nhỏ bỏ vào miệng.

Diệp Huyền: “...”

Nửa canh giờ sau, Tiểu Đạo dẫn theo Diệp Huyền cùng Trương Văn Tú rời khỏi tiệm cầm đồ Thiên Đạo.

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Hôm nay thức ăn nhiều hơn.”

Diệp Huyền nhìn Trương Văn Tú: “Nếm thử đi, rất ngon đấy.”

Trương Văn Tú do dự một chút, lại không hề nhúc nhích.

Tiểu Đạo bĩu môi rồi ăn.

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nhìn Trương Văn Tú: “Ngươi có huyết mạch của thượng cổ Ma tộc à?”

Trương Văn Tú gật đầu.

Tiểu Đạo hơi gật đầu, không nói gì nữa.

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Huyết mạch của thượng cổ Ma tộc là gì?”

Tiểu Đạo cười nói: “Ma tộc từng là một chủng tộc cực kỳ cường hãn nhưng sau đó thì không còn nữa.”

Nói xong nàng nhìn Trương Văn Tú: “Nếu nàng ta có thể triệt để kích hoạt Ma huyết trong cơ thể mà nói, thực lực có thể tăng lên ít nhất không chỉ vài lần.”

Diệp Huyền hỏi: “Kích hoạt như thế nào?”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Biện pháp nhanh nhất cũng đơn giản nhất chính là song tu, tìm một người có huyết mạch chi lực cường đại hơn Ma huyết của nàng ta, cách này là đơn giản nhất.”

Diệp Huyền ngây người sau đó nhìn Trương Văn Tú: “Ta có thể hy sinh một chút, thật đấy!”

Trương Văn Tú đột nhiên xuất thương đâm thẳng vào mặt hắn.

Sắc mặt Diệp Huyền biến đổi, vội vàng nghiêng người né tránh. Ngay sau đó, Trương Văn Tú còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã ôm lấy eo nàng!

Nàng nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện thì Diệp Huyền vội vàng buông thắt lưng nàng ra, sau đó lui sang một bên. Lúc này, nàng mới nhớ tới bên cạnh còn có một Tiểu Đạo.

Diệp Huyền gật đầu, lúc này Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Tốt nhất đừng đi!”

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền: “Đến lúc đó đi cùng ta một chuyến.”

Tiểu Đạo suy nghĩ một chút sau đó nói: “Bọn họ đang ở Ma thôn, cách nơi này hơi xa một chút.”

Trương Văn Tú lại lắc đầu: “Ta không biết!”

Mắt Tiểu Đạo lộ ra chút kinh ngạc: “Ngươi không biết huyết mạch của mình sao?”

Trương Văn Tú gật đầu: “Ta chỉ biết là thượng cổ Ma huyết nhưng cái khác hoàn toàn không biết gì cả.”

Tiểu Đạo suy nghĩ một chút sau đó nói: “Thượng cổ Ma tộc là một chủng tộc rất cường đại, cũng thuộc về thời cổ đại, đây là một chủng tộc tu luyện nhục thân. Nhục thân của bọn họ cực kỳ cường đại. Có thể nói đã vượt qua Cổ yêu tộc lúc đó được gọi là có nhục thân mạnh nhất! Ngoài ra, bọn họ còn có trí tuệ không thấp hơn nhân loại, bọn họ cũng sáng tạo ra văn minh Ma tộc thuộc về mình. Đáng tiếc cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, Ma tộc hiện tại trên cơ bản đã biến mất.”

Trương Văn Tú hỏi: “Trên cơ bản?”

Tiểu Đạo cười nói: “Còn một vài người còn sống sót!”

Trương Văn Tú nói: “Ở đâu?”

Tiểu Đạo khẽ cười nói: “Muốn tìm bọn hắn sao?”

Trương Văn Tú gật đầu: “Ta muốn biết lai lịch của mình.”

Tiểu Đạo nhìn Trương Văn Tú: “Ngươi có thể hỏi nàng ta!”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, thượng cổ Ma tộc này là tộc gì? Thời đại nào?”

Tán tỉnh trước mặt người ngoài có hơi không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận