Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 444: Thù Cũ Thương Kiếm Tông

Lão giả liên tục xuất kiếm, thế nhưng vẫn phải liên tiếp lui về sau, khắp cả mảnh trời, vô số kiếm khí tung hoành!

Cách không xa, nam tử trung niên vội nói:

- Thương Huyền sư huynh, Việt Kỳ sư muội, mau dừng tay…

Nhưng, Việt Kỳ không dừng tay, ngược lại, thế công càng thêm mạnh!

Mà Thương Huyền kia, rõ là không bằng Việt Kỳ, đã liên tục bại lui.

Bên dưới, Diệp Huyền nhìn mà có chút hoa mắt!

Kiếm tiên chiến đấu!

Hắn đã thấy nữ tử thần bí xuất thủ, nhưng nữ tử thần bí ra tay là miểu sát… hoàn toàn không có gì đáng để xem!

- Về nấu cơm!

- Ta không biết ngự kiếm!

Việt Kỳ ngừng lại, thân hình khẽ chuyển, trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Bên dưới, Diệp Huyền cười khổ:

Cứ như vậy, không biết đánh bao lâu, Thương Huyền đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, bay mất.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:

Mà giờ khắc này, hai vị Kiếm tiên này chiến đấu, lại cho hắn biết, Kiếm tiên chiến đấu, đặc sắc tới mức nào!

Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền:

Chạy!

Không hề khoa trương, kiếm kiếm đều thực dụng! Đặc biệt là Việt Kỳ, kiếm kỹ hạ bút thành văn, khiến Thương Huyền kia khó mà chống đỡ.

Nói xong, nàng ngự kiếm bay đi, nháy mắt đã biến mất.

Hộ Giới minh!

Việt Kỳ nhìn qua Diệp Huyền:

Nam tử trung niên nhíu mày.

- Trước khi Diệp Huyền kia đi, có nói gì không?

- Hắn nói, việc này có thể là do Hộ Giới minh gây nên.

Lão tử không biết ngự kiếm a!

Nói xong, hắn trực tiếp quay người biến mất.

Vừa trở lại Vân Kiếm phong, đã bị Việt Kỳ dẫn đi Thương Kiếm phong.

Một hồi sau, nam tử trung niên nói khẽ:

Vừa hấy Diệp Huyền, Lam Vũ lập tức trở nên oán độc, mà Thương Huyền cũng lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.

Rõ ràng, đối với thế lực này, dù là Thương Kiếm tông cũng rất nhức đầu.

Diệp Huyền: “…”

- Chớ sợ, sư tôn của nàng ta không đánh lại ta!

Việt Kỳ đột nhiên nói:

- Việc này có chút phức tạp, ngươi không nên tiết lộ ra ngoài.

Thương Kiếm phong đứng đầu thất phong, nơi này, cũng là nơi quan trọng nhất của Thương Kiếm tông.

Mà phong chủ Thương Kiếm phong, chính là tông chủ Thương Kiếm tông Trần Bắc Hàn.

Diệp Huyền cùng Việt Kỳ tới trước kiếm điện, trong điện đã có mấy người, trong đó, Thương Huyền cùng nam tử trung niên kia đều có mặt, trừ đó ra, còn có Bách Lý Vân, Cổ Nguyệt cùng Lam Vũ trong trạng thái linh hồn.

Tại chỗ, Diệp Huyền trực tiếp im lặng!

Vốn ngự kiếm mất hai canh giờ là được, nhưng hắn lại mất tới tận bốn canh giờ!

Có điều, hiện cũng không thể làm gì khác!

Nếu như khoảng cách gần, hắn có thể bay đi, dù sao cũng đã đạt tới Vạn Pháp cảnh, nhưng nếu quá xa, lăng không bay lượn sẽ mệt chết đó!

Một bên, Bách Lý Vân mỉm cười với Diệp Huyền, xem như chào hỏi.

Cổ Nguyệt cũng gật nhẹ.

Diệp Huyền đang muốn nói, một nam tử trung niên đột nhiên từ xa đi tới, nam tử trung niên mặc một bộ vân bào bạch sắc, bên hông đeo sư tử ngọc đái, trong tay cầm một ống sáo.

Trần Bắc Hàn!

Tông chủ Thương Kiếm tông!

Thấy người này, thần sắc Diệp Huyền lập tức trở nên ngưng trọng!

Bởi hắn phát hiện, khí tức người này, không hề kém Lục tôn chủ kia!

Người trước mắt, cũng là cường giả đứng trên đỉnh thanh Thương Giới!

Trần Bắc Hàn đi tới chủ vị, cười nói:

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ngươi có năng lực, nhưng lại không ngăn cản, vì sao?

Trần Bắc Hàn nhìn Diệp Huyền:

- Người này rõ ràng có năng lực năng cản đối phương, thế nhưng lại không xuất thủ, thấy chết không cứu, loại người này, thực sự không xứng trở thành đệ tử Thương Kiếm tông ta!

Nói tới đây, lão chỉ Diệp Huyền:

- Sư đệ biết, cũng biết Lam Vũ có lỗi, nhưng lần này làm phiền sư huynh, là muốn sư huynh chủ trì công đạo.

Trần Bắc Hàn đánh giá nhìn Diệp Huyền, cười nói:

- Không tệ!

Nói xong, hắn nhìn qua mọi người:

- Ngọn ngành chuyện này, ta đã biết. Lam Vũ làm việc bảo thủ, gặp chuyện không nghĩ, lòng dạ hẹp hòi, hiện rơi vào kết cục như vậy, là tự tác.

Nghe xong, sắc mặt Lam Vũ liền trở nên khó coi, nhưng cũng không dám phản bác, vội quỳ xuống:

- Đệ tử biết sai!

Trần Bắc Hàn nhìn Thương Huyền:

- Dạy đệ tử, không chỉ là dạy tu luyện, mà còn là dạy cách đối nhân xử thế. Người trẻ ra ngoài, nếu không biết cách làm người, nhẹ thì chịu thiệt, nặng thì mất mạng!

Thương Huyền khẽ gật đầu:

- Đúng vậy!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi là An Diệp?

Sau đó cùng ngồi xuống, Trần Bắc Hàn nhìn qua Diệp Huyền:

Đám người dồn dập thi lễ, dù là Việt Kỳ cũng hơi thi lễ.

- Mọi người ngồi đi!

- Ta không thích nàng!

Đám người: “…”

Nghe Diệp Huyền nói, đám người đều sửng sốt.

Không thích?

Bách Lý Vân cười khổ, vị An huynh này đúng là người thành thật, trong lúc này lại không cả nói láo, có thể kết giao!

Mà Lam Vũ kia lại trở nên dữ tợn, cứ vậy gắt gao nhìn Diệp Huyền.

Việt Kỳ cũng không nhịn được mà nhìn Diệp Huyền:

- Uyển chuyển một chút!

Diệp Huyền: “…”

Một bên, Thương Huyền đột nhiên nói:

- Sư huynh, ngươi cũng thấy rồi đấy, người này ngang ngược tới mức nào, nếu còn để hắn ở lại tông mon, ngày sau tất sẽ khiến tông môn mất đoàn kết, mà nếu để ra ngoài, rất có thể sẽ gây họa tày đình! Mong sư huynh nghiêm trị!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Sư đệ đừng vội, chuyện gì cũng có nguyên nhân!

Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền:

- Nói xem, vì sao không thích nàng!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ta nói, tông chủ cũng chưa chắc sẽ tin, vậy để Bách Lý sư huynh cùng Cổ Nguyệt sư tỷ nói đi.

Trần Bắc Hàn nhìn hai người Bách Lý Vân, hai người vội thi lễ, sau đó đem chuyện trên đảo nói rõ, không sai một chữ.

Thời gian dần qua, sắc mặt Thương Huyền dần trở nên khó coi, lão hung tợn nhìn Lam Vũ bên cạnh:

- Quả là vô dụng!

Lam Vũ hơi cúi đầu, không dám nói nửa câu.

Việt Kỳ đứng bên Diệp Huyền, đột nhiên nói:

- Chuyện này đã rõ, hắn cũng không cố ý gây chuyện, mà người gây chuyện cũng đã trả giá đắt, Vân Kiếm phong ta không truy cứu, tông chủ sư huynh, ta còn có việc, cáo từ trước.

Nói xong, nàng nhìn qua Diệp Huyền:

- Đi nấu cơm!

Diệp Huyền cười hắc hắc, xoay người chạy đi.

Việt Kỳ khẽ lắc đầu:

- Láu cá!

Nói xong, nàng cũng quay người đi.

Lúc này, Trần Bắc Hàn đột nhiên nói:

- Tiểu sư muội, còn có chuyện quan trọng cần thương nghị a!

Ngoài cửa, Việt Kỳ cũng không quay đầu lại:

- Các ngươi làm chủ!

Trần Bắc Hàn lắc đầu cười khổ:

- Tiểu sư muội này…

Nói xong, hắn nhìn Thương Huyền:

- Việc này cho cùng là do Hủ Thi tông kia gây ra, mà Hủ Thi tông này, dù thuộc về ma đạo, nhưng vẫn luôn âm thầm làm việc, lần này quanh minh chính đại xuất thủ với Thương Kiếm tông ta, hẳn là đằng sau có người thúc đẩy.

Thương Huyền đang muốn nói, lại nghĩ tới điều, gì, nhìn qua đám người Bách Lý Vân:

- Trở về tu luyện đi!

Bách Lý Vân cùng Cổ Nguyệt, Lam Vũ vội lui xuống.

Ba người rời đi, Thương Huyền trầm giọng nói:

- Hộ Giới minh?

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Hẳn là không sai!

Thương Huyền nhíu mày:

- Vì sao bọn hắn phải nhằm vào chúng ta? Thương Kiếm tông ta cùng bọn hắn vốn không oán không cừu a!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Ai nói không oán không cừu? Ngàn năm trước, tổ sư Thương Kiếm tông đã tự tay phân thây một vị Tôn chủ của bọn hắn. Việc này, giờ đa số người đã quên, nhưng Hộ Giới minh sẽ không quên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận