Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3151: Đệ nhất đại hiếu tử

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Huyền đã đi xa, một lúc sau, hai mắt nàng ta từ từ nhắm lại.

Rất lâu sau đó, nàng ta nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa có tin tức của Sửu thúc sao?"

Bên cạnh, một hắc y lão giả chợt xuất hiện.

Hắn ta lắc đầu: "Chưa có."

Diệp Lăng Thiên mở hai mắt nhìn ra bên ngoài đại điện: "Nói như vậy chắc là hắn ta đã chết rồi!"

Hắc y lão giả gật đầu: "Đã chết."

Diệp Lăng Thiên cười bảo: "Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp nữ nhân này rồi!"

Hắc y lão giả hỏi: "Ta đi một chuyện nhé?"

Trong khoảng thời gian này, hắn cứ đi lung tung trong tộc, hôm nay dạo ở đây, ngày mai dạo ở kia, thi thoảng còn cố tình gây chút rắc rối nhỏ.

Mà điều quan trọng nhất là thái độ của Diệp Lăng Thiên đối với hắn khiến rất nhiều người trong Diệp tộc hiện giờ đều có hơi không hiểu.

Cứ như vậy, hắn trầm mặc khoảng một canh giờ.

Bởi vì bây giờ, người của Diệp tộc đều biết Diệp Huyền sắp đại diện cho Diệp tộc tham gia đại tỷ thí.

Hắc y lão giả gật nhẹ đầu rồi từ từ biến mất.

Đi đến đâu cũng tự xưng là bản thế tử...

Diệp Lăng Thiên lắc đầu: "Không cần thiết."

Đôi khi, hai mẫu tử nhà này vừa nói vừa cười, hoàn toàn không giống kẻ thù!

Diệp Huyền quay trở về căn phòng của mình, hắn lại ngồi khoanh chân dưới sàn.

Nói rồi, nàng ta khẽ cười, nói: "Ta tin đợi lúc tiểu gia hỏa kia sắp chết, nàng ta sẽ tự mình xuất hiện thôi!"

Mà trong Diệp tộc cũng không có cường giả nào quản hắn.

Một ngày này chính là ngày đại tỷ thí.

Một canh giờ sau, đột nhiên hắn đứng dậy rồi rời đi.

Bốn đại tộc và hai tông môn trong Vĩnh Sinh Giới đều tập trung tại Vĩnh Sinh Cốc, bên trong Vĩnh Sinh Cốc này có Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền trong truyền thuyết.

Mà Diệp Huyền đã hoàn toàn coi mình thành thế tử của Diệp tộc!

Cứ như thế, hắn đi dạo lung tung hết nửa thắng. Nửa tháng này, trên cơ bản người trong Diệp tộc đều đã biết hắn.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng ta rồi bật cười to: "Mẫu thân đại nhân yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ chiến thắng các tộc, giành hạng nhất về cho ngươi!"

Diệp Thiên và Diệp Thiền cũng ở đó.

Người tới chính là tộc trưởng của Tiêu tộc – Tiêu Thiên.

Trên một tầng mây nào đó, Diệp Lăng Thiên nhìn xuống Vĩnh Sinh Cốc bên dưới kia, không biết đang nghĩ gì.

Dịch chuyển thời không!

Mà ở đây có siêu cường giả của bốn đại tộc và hai tông môn trấn thủ.

Hách Lạp Liêm đè nhẹ tay phải xuống, trong nháy mắt, ba người bọn họ trực tiếp biến mất tăm.

Người này chính là tộc trưởng của Hách Lạp tộc - Hách Lạp Liêm!

Diệp Lăng Thiên nheo mắt lại, đang định ra tay thì đúng lúc đó, lại có một đạo tàn ảnh phóng tới trước mặt nàng ta.

Mà bên cạnh nàng ta là Diệp Huyền và hắc y lão giả mang theo đao kia, ngoại trừ vậy ra, đằng sau hai người họ còn có một đám cường giả Diệp tộc.

Tiêu Thiên nhìn Diệp Lăng Thiên rồi cười hỏi: "Diệp tộc trưởng, lão phu ngứa tay muốn tìm ngươi luận bàn một phen, ngươi không ngại chứ?"

Nói rồi, hắn ta vung tay phải lên luôn.

Trong nháy mắt, vị trí hắn ta và Diệp Lăng Thiên đứng trực tiếp trở nên hư ảo.

Diệp Lăng Thiên nhìn Vĩnh Sinh Cốc bên dưới, cười bảo: "Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền ở trong đó thật sự rất mê người!"

Đúng lúc này, trong sân đột nhiên xuất hiện dị biến, một lão giả chợt xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn về phía hắn, nụ cười trên gương mặt đã biến mất bởi vì đây là lần đầu tiên Diệp Huyền gọi nàng ta là mẫu thân!

Một tiếng mẫu thân đại nhân này kêu cứ phải gọi là to thôi rồi, một đám cường giả diệp tộc đều nghe thấy rất rõ ràng.

Biến cố xảy đến đột ngột khiến toàn bộ cường giả của Diệp tộc đều hoang mang!

Lúc này, hắc y lão giả mang đao đứng bên cạnh quay phắt người sang nhìn Diệp Huyền với vẻ giận dữ: "Là ngươi! Ngươi đã cấu kết với người ngoài mưu hại gia tộc!"

Toàn bộ cường giả Diệp tộc có mặt ở đó đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn hắc y lão giả mang đao, tức giận đáp: "Nàng ta chính là mẹ ruột của ta, vậy mà ngươi lại nói ta hại mẹ ruột của ta! Ngươi có ý đồ gì hả?"

Nói rồi, hắn quay đầu nhìn về phía đám cường giả Diệp tộc kia: "Năm ấy Diệp Thần ta thà rằng cam tâm tình nguyện chịu chết chứ không bao giờ phản bội lại mẫu thân của mình, nên làm sao ta có thể liên hợp với người ngoài hại nàng ta được chứ? Ai mà chẳng biết Diệp Thần ta chính là đệ nhất đại hiếu tử ở Vĩnh Sinh Giới?"

Mọi người: "..."

Đệ nhất đại hiếu tử!

Không thể không nói, Diệp Thần đúng thật có thể xưng là hiếu tử ở Vĩnh Sinh Giới!

Năm ấy, hắn vốn dĩ có cơ hội phản kháng vì dù sao người đứng về phía hắn ta cũng hơi nhiều, hơn nữa họ đều có thực quyền cả, cộng thêm bên ngoài có Hách Lạp tộc nên hắn hoàn toàn có cơ hội phản kháng lại Diệp Lăng Thiên!

Nhưng, hắn cũng không lựa chọn làm như thế!

Nếu không phải Hách Lạp Ngôn cưỡng chế đưa hắn đi thì phỏng chừng hắn còn cam lòng chịu chết ấy chứ!

Cũng chính vì như thế nên Hách Lạp tộc mới luôn bất mãn như vậy!

Hắc y lão giả đứng đối diện với Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi còn muốn giảo biện?"

Nói rồi, tay trái của hắn ta đã đặt lên chuôi đao, trong mắt lóe lên sát khí.

Diệp Huyền lại đột nhiên cười lạnh: "Sao thế, ngươi muốn giết thế tử của Diệp tộc sao?"

Hắc y lão giả cũng cười lạnh: "Ngươi thì tính là thế tử cái gì?"

Diệp Huyền nổi giận quát: "Làm càn! Mẫu thân của ta đã thân phong cho ta làm thế tử của Diệp tộc, lẽ nào nào mắt ngươi bị mù à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận