Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2607: Bắt đầu đi

Diệp Huyền nhìn nàng: "Chỉ vì Thanh Nhi?"

Lan Nhược lắc đầu: "Không chỉ vì vị tiền bối đó, còn vì Diệp công tử nữa!"

Diệp Huyền có hơi kinh ngạc: "Ta ư?"

Lan Nhược mỉm cười: "Trước kia chưa gặp Diệp công tử, chúng ta chỉ muốn tỏ ý tốt với ngươi, kết thiện duyên với ngươi, song sau khi gặp Diệp công tử, những gì Diệp công tử làm đã khiến chúng ta có hảo cảm về ngươi. Ta thấy ngươi là một người không tồi, thế nên chúng ta có thể đẩy mạnh mối quan hệ!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Bởi vì Đạo Kinh?"

Lan Nhược khẽ mỉm cười: "Coi như là vậy!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Thực ra hắn hiểu, sở dĩ đối phương tỏ ý tốt với hắn chủ yếu là bởi Thanh Nhi!

Lan Nhược lắc đầu: "Diệp công tử, ngươi là một kiếm tu, lại là một người hào sảng. Ta nói thẳng với ngươi vậy, nếu như có thể để vị tiền bối đó chỉ điểm cho chúng ta đôi lời thì giá trị ấy có mười tòa Huyền thành cũng không sánh được!"

Lan Nhược mỉm cười: "Đa tạ!"

Lan Nhược khẽ mỉm cười: "Ta cảm ơn Diệp công tử trước nhé!"

Diệp Huyền gật đầu: "Nếu như ta gặp Thanh Nhi thì sẽ giới thiệu với nàng ấy!"

Lan Nhược nhìn hắn, nàng mỉm cười: "Thật sao?"

Diệp Huyền đi theo.

Không có Thanh Nhi thì Diệp Huyền hắn có tốt cách mấy đi nữa, Huyền thành cũng sẽ không vì hắn mà đắc tội Đạo Môn!

Nói đoạn, nàng nhìn ra bên ngoài, đoạn bảo: "Công tử đi theo ta!"

Diệp Huyền gật đầu.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn mỉm cười: "Sau này nếu Lan Nhược cô nương có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, ta sẽ cố gắng hết sức!"

Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: "Sau này nếu có cơ hội, mong Diệp công tử giới thiệu cho, Lan Nhược cảm kích vô cùng!"

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh: "Đây là?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Lan Nhược cô nương khách khí rồi! Có thể sau này ta mới giúp được Lan Nhược cô nương, mà giờ Lan Nhược cô nương lại có thể giúp ta, là ta được lợi rồi!"

Lan Nhược mỉm cười: "Cấm địa của Huyền thành chúng ta!"

Nói đoạn, nàng bèn bước ra ngoài đại điện.

Lan Nhược đưa hắn tới một tòa địa cung, địa cung âm u, lạnh thấu xương.

Lan Nhược mỉm cười: "Coi như là vậy! Có điều khác với Na Già Long Chúng! Thực ra Long tộc có rất nhiều nhánh, ví dụ như Na Già Long Chúng, Ứng Long, Cổ Long, Chân Long... Dù sao thì trời sinh loài rồng dâm tà, thích phối giống khắp nơi, thế nên Long tộc có rất nhiều phân nhánh!"

Lan Nhược khẽ nói: "Dị thú Ứng Long!"

Lan Nhược nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Chắc là Tổ Long, vạn long chi tổ. Có điều loài rồng này đã biến mất từ hàng chục vạn năm trước rồi!"

Trông con cự thú này giống rồng, bốn sừng sáu đuôi, toàn thân là lớp vảy đen nhánh và dày đặc.

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó hắn nhìn về phía Ứng Long: "Ứng Long này còn sống hay là?"

Diệp Huyền gật đầu, hắn tiếp tục đi về phía trước với Lan Nhược. Không lâu sau, Lan Nhược đưa hắn tới trước một tế đài. Trên tế đài này có một con cự thú!

Lan Nhược nhìn Ứng Long: "Máu của loài rồng này vẫn còn, tí nữa Diệp công tử có thể hấp thụ huyết dịch của nó."

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Lan Nhược khẽ nói: "Chết rồi! Năm xưa đã bị tổ tiên của ta giết!"

Diệp Huyền có hơi không hiểu: "Đây là?"

Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: "Nếu như ngươi có thể hấp thụ máu của Tổ Long thì nhục thân của ngươi chắc có thể dễ dàng đạt được Quy Nhất cảnh, thậm chí còn hơn Quy Nhất cảnh! Nhưng tiếc là máu của Tổ Long quý báu vô cùng, chỉ có Đạo Môn mới có một ít. Dẫu sao thì năm xưa Tổ Long cũng đi theo vị tiền bối đó!"

Diệp Huyền hỏi: "Chủ nhân Đạo Kinh?"

Lan Nhược gật đầu: "Năm xưa Tổ Long chính là vật cưỡi của hắn ta! Thế nên có thể Đạo Môn có máu của nó, có điều Đạo Môn chắc chắn sẽ không cho Diệp công tử đâu!"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Long tộc?"

Hình như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn hỏi: "Trong Long tộc thì loại rồng nào là mạnh nhất?"

Long tộc có nhiều phân thánh như vậy là bởi vì cái tính tà dâm...

Diệp Huyền cạn lời.

Nói đoạn, nàng xòe tay ra, hơn trăm cái bình ngọc xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: "Đây đều là cực phẩm đan dược giúp ngươi nâng cấp nhục thân, tí nữa sau khi Diệp công tử hấp thụ huyết dịch xong thì có thể kết hợp thêm cỗ đan dược này. Như vậy thì sẽ có nhiều cơ hội thành công hơn!"

Diệp Huyền chắp tay: "Đa tạ!"

Nói đoạn, hắn bèn nhận lấy chỗ đan dược, sau đó đi về phía Ứng Long.

Diệp Huyền đang định ra tay thì lúc này, Lan Nhược đột nhiên nói: "Diệp công tử."

Diệp Huyền quay người nhìn Lan Nhược, Lan Nhược cũng nhìn hắn: "Trong các loài của Long tộc thì Ứng Long là loài tà dâm nhất, huyết dịch của nó chí dương chí bá, nếu ngươi hấp thụ huyết dịch của nó thì có thể sẽ không thể áp chế được tính tà dâm trong huyết dịch đó!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Lan Nhược cô nương yên tâm, huyết mạch của ta chắc chắn có thể trấn áp tính tà dâm đó!"

Lan Nhược gật đầu: "Thế Diệp công tử bắt đầu đi!"

Nàng cũng tìm hiểu về huyết mạch của Diệp Huyền. Đến cả máu của Na Già Long Chúng mà hắn còn hấp thụ được thì máu của Ứng Long chắc không có vấn đề gì!

Trên tế đài, Diệp Huyền phất tay phải, thi thể con Ứng Long bèn đứt lìa. Ngay sau đó, một dòng máu tươi bay ra.

Diệp Huyền xòe tay khẽ dẫn dòng máu đó nhập vào cơ thể hắn.

Uỳnh!

Sau khi huyết dịch của Ứng Long đi vào cơ thể, Diệp Huyền lập tức trợn mắt, cả cơ thể của hắn nóng kinh khủng!

Diệp Huyền vội vàng sử dụng huyết mạch chi lực, tuy nhiên khi hắn vừa mới thôi động huyết mạch chi lực thì lại phát hiện cơ thể mình càng nóng hơn!

Chuyện gì thế này?

Diệp Huyền sững sờ.

Cơ thể hắn càng lúc càng nóng, phản ứng ở nơi nào đó cũng ngày một rõ hơn. Diệp Huyền vội vàng trấn áp lần nữa, song lúc hắn thôi động huyết mạch chi lực, hắn lại phát hiện phản ứng của cơ thể mình lớn hơn nữa!

Diệp Huyền kinh hãi, đậu má cái quái gì đây?

Ở phía xa xa, Lan Nhược nhìn Diệp Huyền, nàng chau mày, khẽ nói: "Chẳng lẽ huyết mạch của ngươi cũng tà dâm?"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận