Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3603. Nhận đồ đệ!



Chương 3603. Nhận đồ đệ!




Võ Linh Vương nhìn Diệp Huyền bước đến, ánh mắt hắn ta lộ vẻ kiêng dè.
Thần Khâm ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng: “Diệp Huyền, ngươi vẫn còn giả bộ! Nếu như ngươi là Mệnh Tri cảnh thực sự vậy ngươi động thủ giết hai người chúng ta đi!”
Diệp Huyền nhìn nàng ta và mỉm cười: “Giết ngươi? Ngươi cũng xứng?”
Nghe vậy, vẻ mặt Thần Khâm lập tức trở nên khó coi: “Ngươi giả bộ gì chứ?”
Đúng lúc đó, Dương Niệm Tuyết đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt Thần Khâm bèn thay đổi, nàng ta giơ tay lên chắn.
Uỳnh!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Thần Khâm lập tức bị đánh bay cả vạn trượng. Nàng ta vừa dừng lại thì thời không phía sau nàng ta đã bị hủy diệt!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền kinh hãi, Tuyết tỷ mạnh thật đấy!
Dương Niệm Tuyết liếc nhìn Thần Khâm vừa bị đánh bay, nàng cười: “Có biết hắn là gì của ta không?”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền, nhếch miệng: “Hắn là sư tôn của ta đấy! Trăm vạn năm trước hắn đã đạt Mệnh Tri rồi!”
Sư tôn!
Nghe Dương Niệm Tuyết nói vậy, mọi người bèn sững sờ!
Diệp Huyền cũng thế, nhưng hắn bình tĩnh rất nhanh. Rất rõ ràng, Tuyết tỷ cũng phối hợp diễn kịch với hắn!
Tuyết tỷ lên sàn rồi!
Ở phía xa xa, Thần Khâm nhìn chằm chằm vào Dương Niệm Tuyết: “Ngươi không thể là đệ tử của hắn được! Hắn mới chỉ Vô Gian chi đạo mà thôi!”
Dương Niệm Tuyết lắc đầu: “Ngươi đúng là đồ ngu!”
Nói đoạn, nàng bèn quay đầu nhìn Võ Linh Vương, vẻ mặt Võ Linh Vương khẽ thay đổi, hắn ta vội vàng nói: “Hai vị, làm phiền rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn thả Thanh Huyền Kiếm ra, Thanh Huyền Kiếm bèn bay đến trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền nắm Thanh Huyền Kiếm trong tay, hắn vung kiếm, chỉ trong chốc lát thời không xung quanh bèn trở nên méo mó!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mí mắt Võ Linh Vương bèn giật giật.
Diệp Huyền nhìn hắn ta và cười: “Thiên Cực tinh khoáng ta nhắm vào rồi! Nếu như ngươi không phục thì cứ gọi người đến báo thù, tới bao nhiêu cũng được. Ta vô địch, ngươi cứ thoải mái!”
Mọi người: “…”
Võ Linh Vương nhìn Diệp Huyền, hắn ta vội nói: “Không dám! Vãn bối cáo lui!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Diệp Huyền liếc nhìn Thần Khâm, hắn mỉm cười: “Thần Khâm cô nương, nể tình ngươi và ta từng có chút tình cảm nên hôm nay ta không giết ngươi, ngươi đi đi! Có điều, ngươi đừng có quấn lấy ta nữa, ta một lòng hướng đạo, không muốn vướng vào chuyện nữ nhi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Mộc Sâm và Hư Vọng ở bên cạnh bèn trở nên kì lạ!
Chẳng trách!
Hóa ra giữa hai người này còn có chuyện như vậy!
Vẻ mặt Thần Khâm khó coi vô cùng: “Diệp Huyền, ngươi đang nói linh tinh gì đấy? Từ khi nào mà ta với ngươi có tình cảm hả?”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nói: “Đi đây!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Thần Khâm phẫn nộ: “Ngươi nói cho rõ đi đã!”
Nói đoạn, nàng ta đang định đuổi theo Diệp Huyền thì lúc này, Dương Niệm Tuyết đột nhiên chắn trước mặt nàng ta.
Nàng nhìn Thần Khâm, cười bảo: “Trở về đi!”
Nói đoạn, nàng quay người rời đi.
Vẻ mặt Thần Khâm khó coi vô cùng.
Lúc này, Hung Nghê xuất hiện bên cạnh Thần Khâm, nàng liếc nhìn đối phương, sau đó cười nói: “Đã bảo ngươi rồi, đừng có vạch trần hắn, bởi vì không có tác dụng đâu mà ngươi không tin! Giờ chịu thiệt chưa?”
Vẻ mặt Thần Khâm lạnh lùng: “Toàn một lũ ngu!”
Hung Nghê lắc đầu: “Nếu như ngươi không ngu thì sao ngươi không động vào hắn đi?”
Thần Khâm liếc nhìn nàng: “Ngươi muốn nói gì?”
Hung Nghê mỉm cười: “Ta muốn nói ngươi chính là một kẻ ngu đó!”
Nói đoạn, nàng quay người rời đi.
Thần Khâm lạnh lùng nói: “Hung Nghê, để ta xem xem ngươi có được thời không thần bí của hắn bằng cách nào!”
Ở phía xa xa, Hung Nghê liếm kẹo hồ lô, nàng còn chẳng thèm quay đầu: “Không nhọc ngươi quan tâm!”
Vẻ mặt Thần Khâm càng lúc càng khó coi.

Sau khi biết Diệp Huyền về thành, Huyền Cơ lão nhân lập tức ra đón!
Diệp Huyền thì không rời đi luôn mà bảo Huyền Cơ lão nhân xếp cho một chỗ dừng chân.
Trong một tòa lầu các, bên trong phòng chỉ có Diệp Huyền và Dương Niệm Tuyết.
Diệp Huyền mỉm cười: “Tuyết tỷ, lâu rồi không gặp!”
Dương Niệm Tuyết quan sát hắn, nàng mỉm cười: “Ta không ngờ ngươi sẽ cứu ta!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Ngươi thực sự mới chỉ là Vô Gian chi đạo thôi à?”
Diệp Huyền gật đầu.
Dương Niệm Tuyết giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Tuyết tỷ, tiếp theo đây ngươi có dự định gì?”
Dương Niệm Tuyết liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ta đưa ngươi tới một nơi!”
Diệp Huyền hỏi: “Nơi nào?”
Dương Niệm Tuyết mỉm cười: “Một di tích cổ xưa! Thiên Cực tinh khoáng ta có được từ di tích đó, có điều khi ấy ta không đi sâu vào, chỉ ở bên ngoài!”
Diệp Huyền trầm giong nói: “Tuyết tỷ, tại sao cha không đưa ngươi theo?”
Dương Niệm Tuyết lập tức lắc đầu: “Đi theo cha ngươi thực sự quá chán!”
Diệp Huyền cười khổ: “Ở bên ngoài nguy hiểm!”
Dương Niệm Tuyết mỉm cười: “Nguy hiểm chứ! Nguy hiểm có thể rèn luyện bản thân!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cũng phải!”
Dương Niệm Tuyết liếc nhìn bên ngoài, sau đó nói: “Tí nữa xuất phát nhé!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Hay là đưa theo cả mấy người Mộc Sâm?”
Dương Niệm Tuyết mỉm cười: “Tại sao?”
Diệp Huyền nói: “Ta thấy bọn họ có chỗ dùng đó. Hơn nữa nơi này lẫn lộn phức tạp, thêm hai người giúp cũng tốt!”
Dương Niệm Tuyết trầm giọng nói: “Ngươi không sợ bọn họ nhìn thấu ngươi à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sợ gì chứ, chẳng phải còn có Tuyết tỷ rồi hay sao?”
Hết chương 3603.



Bạn cần đăng nhập để bình luận