Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 387: Nữ Tử Váy Trắng!

Lão giả áo đen khẽ gật đầu:

- Cũng đúng.

Lục tôn chủ yên lặng một lát, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc hắn dần dần dữ tợn lên:

- Diệp Huyền này... Nếu không vì hắn, Thanh Châu sớm đã máu chảy thành sông...

Nói đến đây, hắn nhìn về phía lão giả áo đen:

- Còn chưa tra ra lai lịch của nữ tử thần bí kia?

Lão giả áo đen trầm giọng nói:

- Có một chút tin tức, nghe nói có người gặp qua người này ở vô tận tinh vực, người của chúng ta đã tiến đến, đến lúc đó sẽ biết thật giả.

Bởi vì hiện tại, Hộ Giới Minh đánh không lại nữ tử thần bí.

Nói xong, hắn đã biến mất trong điện.

Bản thân Lục tôn chủ này căn bản không dám động Diệp Huyền, bởi vì sợ nữ tử thần bí xuất hiện... Phải biết, lúc trước Hộ Giới Minh có phái ra một vị cường giả chân Ngự Pháp cảnh, nhưng trong nháy mắt đã bị miểu sát. Hơn nữa, còn là vì một sợi tóc.

- Ta đi Ma tông một chuyến, nếu giao cho hắn nguyên Thanh Châu này làm làm chỗ tu luyện của Ma tông, ta cũng không tin bọn hắn không động tâm!

Lão giả áo đen nhìn thoáng qua Lục tôn chủ, không nói gì.

Một nữ tử vượt qua tinh không, nữ tử mặc một bộ váy trắng, tóc dài tới eo, chắp hai tay sau lưng, đầu ngón tay, là hai vật một đen một trắng.

Lục tôn chủ khẽ gật đầu:

...

Hắn đã thấy rõ!

- Trước tiên hãy tìm người này, chờ bản thể của chủ thượng trở về, đến lúc đó, tính cả Diệp Huyền này, đồng thời diệt đi!

Lục tôn chủ đột nhiên nói:

Cứ như vậy, sau khi vượt qua không biết bao nhiêu tinh vực, nữ tử đột nhiên ngừng lại, nàng nghiêng tai lắng nghe, dường như biết được gì, nàng cau lại lông mày, sau một khắc, nàng khẽ giẫm chân phải một cái.

Có thể nói, nữ tử thần bí không chết, hoặc bản tôn chủ thượng không trở về, Hộ Giới Minh sẽ không dám động Diệp Huyền.

Oanh!

Tinh hà mịt mờ, vô biên vô hạn.

Nữ tử mặt không biểu tình, hai mắt coi thường, không chứa chút tình cảm.

Bóng người này, chính là Diệp Huyền!

Nàng khẽ buông ngón cái và ngón trỏ, bạch quang khẽ run lên, sau đó hóa thành một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.

- Phân thân yên diệt... Tin tức không được đầy đủ... Nghĩ đến đã gặp phải biến cố gì...

Mà chung quanh, vô số tinh cầu vậy mà bắt đầu nổ tung yên diệt từng mảng.

Một khắc đồng hồ sau, phiến tinh vực này đã biến thành một hắc động đen kịt...

Trong nháy mắt, không gian tinh vực chung quanh nàng trực tiếp rung động kịch liệt, dường như đang động đất.

Ngay phía trên đại điện cung điện, có bốn chữ lớn màu vàng: Linh Hư Tinh Cung.

Ngay phía trên cung điện, là tượng điêu khắc một nam tử, nam tử có dáng người khôi ngô, mắt nhìn phía trước, ánh mắt hờ hững, tay phải chắp sau lưng, có một loại thế bễ nghễ thiên hạ.

Nữ tử váy trắng tiếp tục vượt qua tinh không, không biết qua bao lâu, nàng ngừng lại, bên trong tinh không, trước mặt nàng không xa, một tòa cung điện màu ám kim lơ lửng, cung điện có khí thế khoáng đạt, hai phía, hai tôn cự thú như ngọn núi lớn ngồi xổm, cự thú phủ phục, hình dạng như trâu, chỉ có một góc, hai mắt tựa như hai mồm máu lớn, muốn phệ người.

Không biết qua bao lâu, nàng duỗi tay ngọc ra bên phải, sau đó nhẹ nhàng kẹp lấy, một sợi bạch quang lập tức xuất hiện giữa ngón cái và ngón trỏ của nàng.

Nói đến đây, vẻ mặt nàng trở nên có chút dữ tợn:

- Nếu ngươi có việc gì, nhất định ta sẽ khiến toàn bộ sinh linh chôn cùng với ngươi!

Thanh âm vừa dứt, nàng nhẹ nhàng vung lên tay ngọc, trong chốc lát, một sợi kiếm quang chợt lóe lên trong sân, những nơi kiếm quang đi qua, hết thảy bắt đầu yên diệt...

Diệp Huyền!

Không biết qua bao lâu, hai mắt nàng đột nhiên lạnh đi:

Thời gian dần trôi qua, tay ngọc của nữ tử váy trắng bắt đầu run rẩy, mà ánh mắt nàng, cũng bắt đầu có chút si...

Nhìn thấy Diệp Huyền, nữ tử váy trắng hơi ngẩn người, sau một khắc, nàng bước ra phía trước một bước, tay ngọc nhẹ nhàng phất qua bạch quang hóa thành Diệp Huyền...

Nữ tử váy trắng trực tiếp xuất hiện trước cửa đại điện cung điện, một khắc khi nàng vừa xuất hiện, cự thú hai bên cung điện đột nhiên đứng lên, một cỗ uy áp thao thiên trực tiếp ép tới nữ tử váy trắng, trong nháy mắt, không gian trước mặt chúng nó cũng vì thế mà hư ảo một trận, dường như muốn vỡ tan.

Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn hai tôn cự thú, một chỉ:

- Quỳ xuống!

Thanh âm vừa dứt!

Phù phù!

Hai tôn cự thú trực tiếp quỳ xuống, run lẩy bẩy.

Nữ tử váy trắng nhấc tay vung lên, cửa chính cung điện lập tức vỡ tan, một lão giả tóc trắng xuất hiện trước mặt nữ tử váy trắng, lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng, trong mắt vô cùng kiêng kỵ:

- Xin hỏi các hạ là...

Nữ tử váy trắng vung lên tay phải, chân dung một người xuất hiện trước mặt lão giả tóc trắng, chính là Diệp Huyền.

Cả luân hồi cũng không thể, bởi vì ấn ký linh hồn đã bị xóa đi triệt để.

Lão giả tóc trắng hoảng hốt trong lòng, muốn tách rời linh hồn, nhưng mà, lại không thể tách được linh hồn... Không những thế, gương mặt hắn đang già đi với một tốc độ cực nhanh, không đến mười hơi thở, lão giả tóc trắng đã hóa thành bụi trần.

Vòng xoáy quỷ dị trực tiếp bị xé nứt, cùng lúc đó, chuôi kiếm này trực tiếp xuyên thủng giữa chân mày lão giả tóc trắng.

Xuy!

Kiếm đến.

Không gian trước mặt lão giả tóc trắng trực tiếp biến thành một vòng xoáy quỷ dị, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng cuồng bạo không ngừng chấn động ra từ trong vòng xoáy quỷ dị này, trong chốc lát, toàn bộ tinh không đều bắt đầu run rẩy, vô cùng doạ người.

Lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng, hắn đã sớm nắm chặt tay phải, trong tay, một cỗ lực lượng ngưng tụ, tựa như núi lửa sắp bộc phát.

Nữ tử váy trắng không hề để ý lão giả tóc trắng, trực tiếp đi tới bên trong cung điện.

Lúc này, lão giả tóc trắng đột nhiên nói:

- Muốn lĩnh giáo các hạ một chút!

Nữ tử váy trắng dừng bước lại, mặt không biểu tình:

- Đây là sai lầm lớn nhất đời ngươi.

Thanh âm vừa dứt, nàng tiếp tục đi đến phía trong cung điện, mà một thanh kiếm lại bay về phía lão giả tóc trắng.

Vẻ mặt lão giả dữ tợn, quay người đấm ra một quyền.

Quyền ra.

Thanh âm của nữ tử váy trắng bình thản, nhưng lại khiến người ta không rét mà run!

- Nếu dám nói nửa chữ không, các ngươi đều chết!

Nữ tử váy trắng đi đến trước mặt lão giả tóc trắng, nhìn thẳng lão giả tóc trắng:

Nói đến đây, nàng hợp chỉ khẽ vạch một cái, một thanh kiếm hư ảo đột nhiên xuất hiện ngay phía trên cung điện.

- Tìm người này...

Nữ tử váy trắng chậm rãi đi tới phía lão giả tóc trắng:

Bên trong tinh không đột nhiên yên tĩnh lại, ước chừng sau nửa canh giờ, vô số cường giả đột nhiên bay ra từ trong cung điện, sau đó chạy đi khắp bốn phía...

Đều vì tìm kiếm một người: Diệp Huyền.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận