Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 957: Ngươi cũng không nên lưu thủ!

Một lát sau, hai người xuất hiện trên một đài luận võ.

Bốn phía là mấy trăm binh sĩ!

Lăng Dạ nhìn Diệp Huyền, làm động tác mời.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Dạ, chỉ một khắc thanh phi kiếm đã xuất hiện trước mặt Lăng Dạ!

Lăng Dạ mặt không gợn sóng, đưa tay bắn một phát.

Keng!

Phi kiếm trong nháy mắt bị chém bay, mà lúc này Diệp Huyền lại chợt xuất hiện trước mặt Lăng Dạ, mà gần như cùng lúc Lăng Dạ đâm ra một thương.

Oanh!

Đâm ra một thương, không gian lập tức bị xé rách!

Ầm ầm ầm ầm!

Lăng Dạ lùi lại mấy trượng, nhưng ngay sau đó, thân thể của y xoay tròn, trường thương trong tay thuận thế đâm một cái về phía trước.

Diệp Huyền bị đẩy lui, nhưng sau một khắc, mấy đạo phi kiếm xảo quyệt chém về phía Lăng Dạ, vẻ mặt y không thay đổi, trường thương vung nhanh.

Keng!

Chẳng qua là một thanh kiếm Tạo Hóa Cảnh, cùng cấp với trường thương của Lăng Dạ!

Diệp Huyền bị ép phải ngừng, nhưng Lăng Dạ cũng bị phản chấn lùi sau mấy bước, mà hắn vừa dừng lại, một thanh phi kiếm đã xông ra.

Hết thảy phi kiếm đều bị trường thương ngăn trở.

Một tiếng chói tai vang lên.

Lăng Dạ quét ngang trường thương.

Oanh!

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Xùy!

Chém xuống một kiếm, một luồng kiếm thế cường đại lập tức bao phủ Lăng Dạ .

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trước mặt Lăng Dạ, rút kiếm chém xuống.

Nếu là luận bàn, hắn đương nhiên sẽ không dùng Thiên Tru Kiếm !

Kiếm và trường thương của hai người vừa chạm liền tách ra. Sau đó họ liên tục lùi lại, thế nhưng rất nhanh đều dừng chân.

Chỉ là va chạm lực lượng!

Oanh!

Chỉ đâm!

Bởi vì tốc độ đám phi kiếm kia của Diệp Huyền quá nhanh!

Phát giác được sức mạnh trong một kiếm kia, sắc mặt bình tĩnh của y cuối cùng có một chút thay đổi. Y giậm chân phải, một luồng sức mạnh đột nhiên xuất hiện quanh người, thương cũng đâm nhanh về phía trước!

Mà giờ khắc này, quanh thân Lăng Dạ, có hơn mười vết kiếm!

Cứ như vậy cho đến khi Lăng Dạ lùi mấy trăm trượng, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại.

Nhanh đến mức Lăng Dạ không dám mất tập trung. Cộng với thế tấn công mãnh liệt của Diệp Huyền khiến y chỉ có thể bị động phòng ngự! Y muốn tấn công, nhưng đều bị phi kiếm cắt ngang!

Một động tác đơn giản, nhưng lại mang theo sức lực vạn quân!

Không gian bốn phía run rẩy, ngay sau đó, trong ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, vô số phi kiếm lần lượt chém thẳng về phía Lăng Dạ!

Phi kiếm đầy trời!

Trên không, Lăng Dạ lùi lại liên tiếp, mà Diệp Huyền thì điên cuồng rút kiếm chém. Cộng thêm lượng phi kiếm chung quanh khiến Lăng Dạ khó có thể ứng phó.

Oanh!

Diệp Huyền nhẹ nhàng điểm chân phải, cả người hắn đột ngột bay lên. Đồng thời một đạo kiếm quang chém vào trên chuôi thanh trường thương.

Thương phá không mà đi, dường như muốn xuyên qua thiên địa này!

Lúc này, Lăng Dạ đột nhiên nhảy lên, vẻ mặt hơi dữ tợn, trường thương trong tay ném xuống Diệp Huyền phía dưới.

Diệp Huyền thu hồi kiếm, nói:

- Đa tạ!

Lăng Dạ nhìn xem Diệp Huyền:

- Ta thua!

Lời vừa nói ra, binh sĩ lập tức biến sắc.

lăng Dạ chính là thiên tài trên bảng Thần Võ đấy!

Lăng Dạ lại thua?

Nhưng vào lúc này, một giọng cười đột nhiên vang lên:

- Lăng Thống lĩnh lời ấy sai rồi!

Thương Khâu cười nói:

Diệp Huyền có chút lưỡng lự.

- Diệp thành chủ, lại so một trận nữa đi, một trận không có bất kỳ hạn chế nào, một trận liều mạng, được chứ?

Thương Khâu nhìn về phía Diệp Huyền:

Lăng Dạ yên lặng.

- Bây giờ ngươi đang đại diện cho Thần Quốc ta! Ngươi phải suy nghĩ kỹ!

Diệp Huyền cười nói:

- Sao lại không công bằng?

Thương Khâu cười nói:

- Lăng Thống lĩnh là thống lĩnh cấm quân, hắn chỉ biết tu luyện giết người như thế nào, mà kiểu luận võ chính quy này lại hạn chế hắn rất rất nhiều! Diệp thành chủ không có phát hiện, Lăng Thống lĩnh vẫn luôn hạ thủ lưu tình sao?

Nói đến đây, gã mỉm cười:

- Diệp thành chủ a! Hắn sợ giết chết ngươi đó!

Cách đó không xa, Lăng Dạ nhíu mày:

- Thương Khâu, là ta thua! Ta nhận!

Thương Khâu nhìn về phía Lăng Dạ:

- Diệp thành chủ, trận chiến vừa rồi, có thể là có chút không công bằng!

Thương Khâu là hơi hơi thi lễ với Nam Cung Uyển trước rồi mới nhìn sang Diệp Huyền, cười nói:

Diệp Huyền khẽ gật đầu.

- Thương Khâu, Vũ Lâm Vệ thống lĩnh.

Diệp Huyền nhìn gã, Nam Cung Uyển nói:

Mọi người nhìn lại, người tới là một thiếu niên, gã mặc văn Long áo bào đen.

- Nếu như Diệp thành chủ sợ, thì cũng không sao!

Diệp Huyền cắn răng:

- Cũng không phải là không thể được, nhưng ta có một yêu cầu, là đặt cược!

Thương Khâu chau mày:

- Đặt cược cái gì?

Diệp Huyền nhìn gã:

- Nếu như các ngươi thua, các ngươi phải cho ta một kiện bảo vật cấp bậc Đạo cảnh.

Bảo vật cấp bậc Đạo cảnh!

Nghe vậy, Thương Khâu sầm mặt lại. Món đặt cược này, ở Thần Quốc cũng quý hiếm vô cùng !

Diệp Huyền thấy Thanh Khâu im lặng, vẻ mặt nhẹ nhàng, thậm chí còn mỉm cười:

- Không có? Không có vậy thì không thể so đấu!

Thương Khâu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ai bảo không có?

Vừa dứt lời, gã mở tay ra, một người tí hon màu vàng đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay.

Diệp Huyền tò mò:

- Đây là món gì vậy?

Một bên, Nam Cung Uyển cười nói:

- Kim Nhân, Kim Nhân cấp bậc Đạo cảnh được chế tạo bởi Mặc gia. Nếu thôi động, nó có thể so với cường giả Chưởng Đạo cảnh viên mãn. Nếu linh khí đầy đủ, thậm chí có thể chống lại cường giả cấp bậc Thiên Đạo cảnh. Hơn nữa do tài liệu đặc biệt mà cường giả Thiên Đạo cảnh cũng không thể phá hủy nó trong chốc lát, rất có lợi cho việc bảo mệnh, dùng rất tốt. Và nó cũng quý giá vô cùng.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn trước kia cũng có vài Kim Nhân, nhưng giờ đều đã yếu đi. Cái trước mắt hẳn là phiên bản thăng cấp!

Lúc này, Thương Khâu đột nhiên nói:

- Nếu là ngươi thua thì sao?

Diệp Huyền trầm giọng đáp:

- Ta thua, sẽ giao phó mạng mình tại nơi này, tất cả bảo vật của ta đều thuộc về các ngươi.

Thương Khâu nhìn sang:

- Đây là chính ngươi nói đó!

Diệp Huyền gật đầu:

- Bình thường, ta nói chuyện vẫn luôn giữ lời.

Thương Khâu lãm đạm nói:

- Vậy thì bắt đầu đi!

Diệp Huyền nói:

- Ngươi đưa bảo vật cho Nam Cung quốc sĩ.

Thương Khâu nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó giao người tí hon màu vàng kia cho Nam Cung Uyển.

Diệp Huyền nhìn về phía Lăng Dạ, người sau hơi hơi thi lễ:

- Trận chiến này liên quan tới vinh dự của Thần Quốc, ta sẽ không nương tay! Ngươi cũng cần phải cố gắng toàn lực!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Được rồi!

Hắn mở tay phải, trong lòng bàn tay có thêm một thanh kiếm!

Trấn Hồn kiếm!

Kiếm cấp bậc Đạo cảnh!

Lúc thấy chuôi kiếm này, Lăng Dạ và Thương Khâu biến sắc!

Mà Diệp Huyền lại mở thêm tay trái, Thiên Tru kiếm cũng xuất hiện!

Đến lúc này, sắc mặt của Thương Khâu mới hoàn toàn tái nhợt:

- Kiếm siêu việt cấp bậc Đạo Cảnh…

Vẻ mặt Lăng Dạ trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này, Diệp Huyền khiêng hai thanh kiếm đi về phía Lăng Dạ:

- Lăng huynh, ngươi đừng nương tay đó! Hai kiếm của ta chém xuống, thương của ngươi có thể không đỡ được đâu! Nếu không được thật thì ngươi đi mượn thêm mấy thanh thương đi!

Lăng Dạ:

“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận