Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1592: Tôn trọng cường giả

Diệp Huyền hỏi: “Sao ngươi lại nói vậy?”

Tầng thứ chín đáp: “Sức mạnh của tiên tri nằm ở tri thức. Hắn ta quá hiểu biết về thế giới này! Gì mà không gian, duy độ, thời gian, luân hồi, hắn ta nghiên cứu rất kĩ! Còn thực lực của nữ tử váy trắng thì rất đơn giản, nàng ta mạnh theo nghĩa đen luôn. Chỉ cần có kiếm trong tay là thiên hạ vô địch. Thế nên ngươi hỏi ta ai mạnh hơn thì ta không thể trả lời được, trừ phi hai người họ đánh với nhau một trận. Dù sao thì bọn họ đều mạnh hơn ta, ai cũng có thể tẩn chết ta!”

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc đó, Huyền Ngoa bỗng nói: “Ngươi nhìn phía xa kìa.”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, trông thấy một con dị thú đang ngồi.

Trông thấy con dị thú ấy mà mí mắt co giật. Hắn đã từng thấy con dị thú này, chính là con vượn mà lúc mới tới đây đã trông thấy!

Con vượn ngồi ở đó như một ngọn núi, trông thể hình của nó đáng sợ vô cùng!

Diệp Huyền liếc nhìn Huyền Ngoa: “Đây là dị thú gì thế?”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Nếu là ngày thường thì kiểu gì cũng phải cho nó một trận, bởi vì ngày thường nó sẽ không nghe lời như vậy. Lần này là bởi có Thiên Mạch giả ở đây!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thế tại sao Dị Thú kinh lại muốn giết nàng?”

Lúc này, con lệ viên nhìn về phía Huyền Ngoa. Khi trông thấy nàng, nó chau mày, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Phạn ở bên cạnh nàng. Một lát sau, nó chầm chậm đi về phía xa, nhường đường cho bọn họ.

Huyền Ngoa gật đầu: “Dị thú ở đây đều không dám chọc vào Thiên Mạch giả, ngoài việc bởi thực lực của nàng mạnh ra thì còn bởi vị Thiên Mạch giả kia từng cứu chúng ta. Còn nàng là Thiên Mạch giả mới, trong mắt chúng ta thì nàng chính là truyền nhân của vị kì nhân kia. Thế nên ở đây dị thú đều nể mặt nàng.”

Huyền Ngoa không đáp lời.

Huyền Ngoa nói: “Nếu không phải tại ngươi thì nàng ta cũng sẽ không chọc vào Thiên Mạch giả. Bởi vì ở đây chỉ có Thiên Mạch giả là không uy hiếp gì đến nàng ta. Đương nhiên, Thiên Mạch giả cũng là người có thể uy hiếp đến nàng ta!”

Huyền Ngoa mỉm cười: “Lệ viên, thuộc loại có thể hình to nhất trong các loại dị thú.”

Huyền Ngoa liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi phải hiểu, người nàng ta muốn giết là ngươi!”

Diệp Huyền ngạc nhiên. Rất rõ ràng, thực lực của Huyền Ngoa phải hơn con lệ viên này.

Diệp Huyền hỏi: “Thực lực thì sao?”

Diệp Huyền nói: “Nó sợ Thiên Mạch giả lắm sao?”

Huyền Ngoa gật đầu, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: “Đúng vậy! Có điều hiện giờ nàng ta đang uy hiếp đến Thiên Mạch giả, bởi vì Thiên Mạch giả muốn bảo vệ ngươi, còn nàng ta thì không thể không giết ngươi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Huyền Ngoa cô nương máu mặt thật đấy!”

Diệp Huyền chau mày: “Theo ta thì Dị Thú kinh cũng không phải một kẻ ngu xuẩn, tại sao nàng ta cứ phải giết ta? Chẳng lẽ là bởi trên người ta có khí tức của tiên tri?”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền khẽ nói: “Thiên Mạch giả và nàng ta không có xung đột gì về mặt lợi ích, thế nên mới không uy hiếp đến nàng ta. Còn nói Thiên Mạch giả uy hiếp đến nàng ta là bởi Thiên Mạch giả không bị nàng ta hạn chế, đúng chứ?”

Hắn thấy có khả năng đó lắm!

Nghe vậy, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại.

Huyền Ngoa khẽ mỉm cười: “Nhân loại các ngươi có một câu nói, không có người bạn vĩnh viễn và cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, đúng chứ?”

Diệp Huyền chau mày: “Tiểu tháp?”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Sao phải thù hận nhân loại? Ta đã từng nói, vũ trụ này không phải vũ trụ của một chủng tộc. Có điều, ta biết, nơi nào có sinh linh thì ắt sẽ xảy ra tranh đấu. Ví dụ như chúng ta hiện giờ, nếu chúng ta ra ngoài thì ngươi thấy có còn hòa bình được nữa không?”

Huyền Ngoa nói: “Nàng ta giết ngươi không đơn giản vì muốn xả giận thôi đâu, có lẽ nàng ta muốn có được thứ đồ trên người ngươi!”

Huyền Ngoa mỉm cười: “Ta cũng thấy sẽ không, có điều chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ rồi.”

Hắn biết, nếu những dị thú này ra ngoài thì bên ngoài chắc chắn sẽ loạn!

Diệp Huyền lắc đầu: “Sẽ không!”

Huyền Ngoa liếc nhìn hắn: “Có lẽ còn có thứ khác!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Xem ra ngươi rất thích văn hóa của nhân loại nhỉ!”

Huyền Ngoa nói: “Nhân loại rất thú vị, nhiều khi các ngươi rất đoàn kết. Thế nhưng cũng có khi các ngươi lại tàn sát lẫn nhau. Có điều không thể không thừa nhận, các ngươi không chỉ có năng lực học tập mạnh mà còn vô cùng sáng tạo. Nhờ có nhân loại các ngươi mà vũ trụ này mới có thêm nhiều màu sắc. Nếu không có các ngươi thì trên vũ trụ này sẽ không tồn tại hai chữ văn minh.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi không thù hận nhân loại!”

Má nó, đừng bảo dị thú và Dị Thú kinh ở đây biết hắn còn có thư ốc của tiên tri đấy nhé!

Diệp Huyền nói: “Tạm thời?”

Lúc này, Huyền Ngoa bỗng nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ muốn ra ngoài, chúng ta khác Dị Thú kinh, tạm thời không có xung đột lợi ích với ngươi.”

Nếu thật vậy thì hắn gặp nguy hiểm lớn rồi!

Diệp Huyền trầm mặc.

Dị thú không đáng sợ, thứ đáng sợ là dị thú có văn hóa!

Đúng lúc đó, Huyền Ngoa bỗng ngừng lại, chỉ về phía xa xa: “Nhìn thấy chưa, nơi đó.”

Diệp Huyền nhìn theo hướng mà Huyền Ngoa chỉ, nơi đó có một ngọn núi, trên ngọn núi thoáng thấy một tòa cung điện.

Diệp Huyền hỏi: “Đây là?”

Huyền Ngoa đáp: “Ngươi đi đi!”

Diệp Huyền ngạc nhiên: “Ngươi không đi cùng với ta sao?”

Huyền Ngoa nói: “Dị thú sẽ không vào nơi đó!”

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”

Huyền Ngoa nhìn hắn: “Tôn trọng cường giả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận