Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1995: Để ta xem xem ngươi còn có con bài nào nữa

Quan Âm mỉm cười: "Nói chuyện gì, tại sao ta phải nói chuyện với ngươi?"

Diệp Huyền quay đầu nhìn Lục Vân Tiên: "Xử lí hết bọn họ đi! Mọi người không phải nương tay, giết được càng nhiều càng tốt!"

Nói đoạn, hắn bèn xông thẳng về phía Quan Âm!

Lục Vân Tiên hơi sững sờ, một lát sau bèn lắc đầu cười: "Nóng tính quá!"

Nói đoạn, hắn ta cũng xông lên.

Hơn một trăm vị kiếm tu nói động thủ là động thủ, điều này khiến các cường giả Âm Linh tộc hơi hoang mang.

Mấy kiếm tu này bị điên rồi chăng!

Sao bọn họ mạnh tay như vậy?

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi chau mày. Hắn có thể ngăn được Quan Âm, song mấy người Lục Vân Tiên thì chưa chắc!

Diệp Huyền rút kiếm ra chém!

Nghe Quan Âm nói vậy, những cường giả Âm Linh tộc bèn xông về phía mấy người Lục Vân Tiên.

Hắn đang định xông về phía Quan Âm thì hai lão giả Âm Linh tộc kia đã chặn hắn lại!

Nếu lùi bước thì chứng tỏ bọn họ yếu, hơn nữa còn dễ bị đối phương công kích!

Uỳnh!

Quan Âm nhìn những kiếm tu đang xông lên, sắc mặt dần trở nên dữ tợn: "Giết!"

Vụt!

Như vậy thì sẽ không có lợi cho Âm Linh tộc!

Lúc này, Âm Linh tộc tuyệt đối không thể lùi bước!

Kiếm của nữ nhân này còn hơn tất cả những kiếm tu có mặt tại đây!

Ầm ầm!

Đúng lúc đó, Diệp Huyền đã xông tới trước mặt Quan Âm. Thế nhưng Quan Âm không hề ra tay mà lùi lại về phía sau khoảng mười mấy trượng. Cùng lúc đó, hai lão giả Âm Linh tộc chắn trước mặt Diệp Huyền, còn Quan Âm thì xông về phía mấy người Lục Vân Tiên!

Hai tiếng nổ vang lên, hai cường giả Âm Linh tộc kia lại bị đánh bay về phía sau!

Kiếm quang màu máu đỏ bay đi.

Hai lão giả Âm Linh tộc bèn bay về phía sau. Ngay sau đó, hai người họ lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền khẽ chau mày, nâng kiếm chém về phía trước.

Những kiếm tu này thực sự không đơn giản!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi chau mày. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ ngày càng không có lợi cho Kiếm Tông, thậm chí còn dẫn đến chết người!

Hư ảnh đó đột nhiên lên tiếng: "Ta giúp ngươi ngăn hai người này lại!"

Ở phía xa xa, có thêm sự gia nhập của Quan Âm, Kiếm Tông đã bị chế trụ!

Là Thiên Tru Kiếm!

Hai người này không đánh được Diệp Huyền đang sử dụng huyết kiếm, thế nhưng họ cũng không liều chết mà chỉ kéo chân hắn.

Kiếm dùng kiếm ư?

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền chỉ biết trố mắt nhìn.

Hư ảnh kia nắm chặt lấy Thiên Tru Kiếm và xông về phía hai lão giả kia!

Bởi lẽ không một ai có thể đối đầu với nàng!

Diệp Huyền chớp mắt: "Ngươi chắc chứ?"

Hư ảnh xòe tay ra: "Nào!"

Dứt lời, một thanh kiếm bèn bay khỏi cơ thể Diệp Huyền.

Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, Kiếm Tông vẫn chưa có ai hi sinh hết!

Diệp Huyền nhìn linh kiếm trước mắt: "Ngươi?"

Đúng lúc đó, thanh kiếm trong tay Diệp Huyền bỗng rung lên, sau đó nó hóa thành một hư ảnh và xuất hiện trước mắt hắn.

Thế nhưng hiện giờ Quan Âm đang tấn công bọn họ. Diệp Huyền biết, nàng có năng lực giết người.

Thanh kiếm này... biết suy nghĩ thật đấy!

Hắn không nghĩ ngợi gì nhiều mà quay người xông về phía Quan Âm!

Quan Âm đang định ra tay nhưng lại cảm nhận được điều gì đó. Nàng bỗng quay người, đâm kiếm về phía Diệp Huyền. Còn Diệp Huyền thì không hề né tránh, để mặt thanh kiếm đâm thẳng vào bụng hắn. Gần như là cùng lúc đó, hắn tung một quyền vào đầu Quan Âm.

Uỳnh!

Một quyền này như thể đánh tan không gian, bởi lẽ Quan Âm đã lùi về phía sau cả trăm trượng.

Sau khi dừng lại, nàng bèn nhìn về phía bụng của Diệp Huyền. Kiếm của nàng đang dần dần biến mất.

Thấy vậy, Quan Âm bèn chau chặt mày.

Thôn tính kiếm!

Từ trước đến nay nàng chưa từng thấy thể chất thôn tính này!

Có thể nói, khi đối mặt với kiếm tu, bản thân hắn đã bất bại rồi!

Điều quan trọng nhất là cơ thể của hắn có thể thôn tính kiếm, còn có thể hấp thụ cả tử khí!

Đây là những cường giả Phá Hư cảnh cuối cùng của bọn họ!

Mà phía sau hắn ta là sáu vị cường giả Phá Hư cảnh đỉnh phong!

Người tới chính là điện chủ Võ Điện của thượng giới – Võ Thương Hành!

Dứt lời, một luồng khí tức bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời. Rất nhanh sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện cách Diệp Huyền không xa.

Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của cường giả Âm Linh tộc liên tiếp vang lên.

Không có Quan Âm cản trở nữa, các kiếm tu càng giết càng hăng. Mặc dù bọn họ ít người nhưng khí thế lại có thể lật đổ những cường giả Âm Linh tộc kia!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Quan Âm không khỏi siết chặt nắm đấm, không biết nàng đang nghĩ gì.

Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng lên tiếng: "Quan cô nương, ngươi định dùng con bài cuối cùng gì đây?"

Quan Âm nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: "Cứ dùng đi! Ta cũng muốn dùng rồi!"

Quan Âm mỉm cười: "Ngươi định dọa ta đấy à?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ngươi lợi hại như vậy thì ta dọa ngươi kiểu gì?"

Quan Âm nhìn hắn: "Nào, để ta xem xem ngươi còn có con bài nào nữa!"

Nói đoạn, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Còn không ra tay?"

Cảnh tượng này có hơi quỷ dị!

Kiếm cầm kiếm?

Lúc này, hình như Quan Âm nhớ tới điều gì đó, nàng bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía xa xa, khi trông thấy kiếm linh đang cầm kiếm chém người, sắc mặt nàng lập tức trở nên kì lạ!

Có gì mà hắn không thể thôn tính nữa đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận