Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2665: Người xấu ai cũng nói vậy

Tam cô nương nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Nếu như ngươi đốt cháy hai trăm năm thọ nguyên thì sức mạnh của ngươi có thể dễ dàng giết một cường giả Thần cảnh! Giết một cách cực kì, cực kì dễ dàng ấy!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Trên Thần cảnh là gì?"

Tam cô nương mỉm cười: "Đây không phải là chuyện mà ngươi cần quan tâm! Hiện giờ chuyện ngươi nên quan tâm đến là thọ nguyên kìa! Ngươi phải biết rằng hiện giờ ngươi chỉ còn chưa đến tám trăm năm thọ nguyên! Đừng nghĩ đó là nhiều, ngươi chỉ cần dùng vài lần Mệnh Quyền là hết ngay!

Hơn nữa hiện giờ nhục thân và thần hồn của ngươi cũng không phải quá mạnh, ngươi thi triển thêm vài lần nữa thì không những thọ nguyên không chịu được mà cả thần hồn cũng như nhục thân của ngươi cũng sẽ khó mà chống đỡ được. Thế nên ngươi cần phải nghĩ cách để nâng cao nhục thân và thần hồn của ngươi."

Diệp Huyền nhìn nàng.

Tam cô nương vội nói: "Đừng nhìn ta! Thần hồn và nhục thân của ngươi đã đạt đến cực hạn của ngươi rồi, muốn đột phá lần nữa thì cực kì khó! Ta cũng không giúp được ngươi đâu!"

Diệp Huyền thấy hơi tò mò: "Tam cô nương, nhục thân của ngươi là cảnh giới gì đấy?"

Tam cô nương đáp: "Thần cảnh!"

Tam cô nương xoè tay ra: "Thế thì ta muốn giúp cũng không giúp được rồi!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ngũ Duy vũ trụ vẫn còn một vài chuyện cần ta xử lí, ta phải quay về một chuyến, cũng tiện xem xem có thể đột phá thần hồn và nhục thân của ta hay không!"

Tam cô nương mỉm cười: "Ngươi cứ từ từ cũng có thể đạt tới Thần cảnh!"

Tam cô nương gật đầu: "Hiện giờ ngươi phải quay về rồi sao?"

Một trăm năm!

Mà trên thế gian này cũng không có thú huyết nào có thể mạnh hơn so với Tổ Long chi huyết!

Diệp Huyền vội hỏi: "Làm sao để đạt đến Thần cảnh?"

Tam cô nương khẽ gật đầu: "Có lẽ thần hồn của ngươi có thể đột phá được, thế nhưng nhục thân thì có lẽ không thể tiến bộ trong thời gian ngắn được! Trừ phi ngươi gặp được kì ngộ nào đó, thế nhưng vẫn rất khó."

Diệp Huyền hoá đá tại chỗ.

Tam cô nương nhìn hắn, nàng giơ một ngón tay lên: "Ta đã tốn một trăm năm để đạt đến Thần cảnh!"

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát, hắn chắp tay: "Dù thế nào thì cũng đa tạ tam cô nương!"

Lúc này, tam cô nương đột nhiên nói: "Ta còn có việc phải xử lí, giờ đi trước đây! Nếu ngươi cần gì hoặc có gì không hiểu thì cứ tới Đạo Môn!"

Diệp Huyền cười khổ: "Ta cũng muốn lắm, thế nhưng e là kẻ địch của ta sẽ không cho ta thời gian một trăm năm đâu!"

Diệp Huyền chắp tay: "Đa tạ!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu, nhục thân của hắn vừa mới đột phá lên Quy Nhất cảnh. Muốn đột phá lần nữa thì như lời tam cô nương nói vậy, nếu như không gặp được kì ngộ gì thì về cơ bản là không thể!

Mà dù có thì e là hắn cũng không đấu nổi!

Diệp Huyền đứng tại chỗ trầm mặc.

Tam cô nương nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: "Diệp công tử, xin lỗi, vũng nước đục này Đạo Môn chúng ta không muốn tham dự vào! Dù là ngươi hay là đối phương thì cũng đều là người mà Đạo Môn chúng ta không thể đắc tội. Ta chỉ muốn Đạo Môn tiếp tục phát triển yên ổn mà thôi."

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi. Mới đi được hai bước, nàng bỗng híp mắt lại sau đó siết chặt tay phải, một luồng sức mạnh cực lớn ngưng tụ trong tay phải của nàng.

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Tam cô nương!"

Tam cô nương lắc đầu: "Chỉ đơn giản là muốn xoá ân oán giữa Đạo Môn và hắn thôi, chỉ vậy mà thôi!"

Tam cô nương khẽ gật đầu, đoạn quay người rời đi.

Bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.

Tam cô nương chầm chậm nhắm hai mắt lại. Trong tay phải của nàng, luồng sức mạnh kia vẫn đang không ngừng mạnh lên.

Giọng nói kia trầm mặc.

Tam cô nương quay người nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi nói ta có một kẻ địch lớn, có thể tiết lộ không?"

Phía sau tam cô nương có một tiếng cười vang lên: "Cô nương, ngươi không đấu lại được ta đâu!"

Tam cô nương khẽ nói: "Các hạ không thể tha cho ta một con đường sống sao?"

Giọng nói kia mỉm cười: "Ngươi biết hắn là người ta muốn giết mà vẫn giúp đỡ hắn, ngươi muốn hắn trở nên mạnh hơn rồi rước thêm phiền phức cho ta, đúng không?"

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Ở một nơi nào đó, tam cô nương nhìn Diệp Huyền vừa rời đi. Nàng khẽ nói: "Mong là còn có cơ hội gặp mặt!"

Diệp Huyền không nghĩ ngợi nhiều nữa mà quay người rời đi.

Rốt cuộc là kẻ nào đang âm thầm gây khó dễ cho hắn?

Đúng lúc đó, giọng nói kia lại tiếp tục: "Thôi vậy! Tốt xấu gì sư tôn của ngươi cũng là một người đáng kính, ta không tuyệt tình nữa! Cô nương, sau này đừng có giở mánh khoé nữa! Bởi lẽ ngươi không có cơ hội thứ hai đâu, ngươi hiểu không?"

Tam cô nương gật đầu: "Ta đã nhớ lời dạy bảo của đại lão rồi!"

Giọng nói kia bật cười ha ha: "Một cô nương thông minh, ngươi thông minh hơn nhiều so với Đạo Lão Nhị đấy. Bảo trọng!"

Dứt lời, tam cô nương ở phía xa xa bèn thở phào một hơi. Nàng quay người, trước mặt mình trống không.

Đối phương đã đi rồi!

Tam cô nương nhìn lên bầu trời, khẽ nói: "Diệp công tử, ta mặc niệm cho ngươi!"

Trong một tinh không nào đó, Diệp Huyền ngự kiếm bay đi!

Trở về Ngũ Duy vũ trụ!

Hắn đã ra ngoài một khoảng thời gian, mặc dù đã không còn uy hiếp đến từ Đạo Môn nữa, song Ngũ Duy vũ trụ vẫn còn rất nhiều chuyện cần hắn giải quyết.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên dừng lại. Ở phía trước cách hắn không xa có một nữ tử.

Nữ tử này mặc váy dài màu xanh đen, trên tà váy thêu sơn thuỷ, trông nho nhã vô cùng.

Vẻ mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nghiêm túc, bởi lẽ đối phương xuất hiện một cách vô thanh vô tức!

Nữ tử khẽ mỉm cười: "Đừng căng thẳng, ta là người tốt!"

Diệp Huyền liéc nhìn nữ tử: "Người xấu ai chả nói như vậy!"

Nữ tử bật cười ha ha: "Ngươi nói vậy cũng đúng!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Các hạ là ai?"

Nữ tử nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Ngươi phải gọi ta là dì!"

Nói đoạn, nàng nhếch miệng: "Kiểu ruột thịt ấy!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận