Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 239: Hiểu!

Thấy những đan dược này, đám người Lăng Hàn kích động, bởi vì có Thần Hợp đan, bọn họ có thể đột phá cảnh giới Thần Hợp cảnh, nếu như không có, tu luyện như người bình thường, ít nhất cần thời gian hai ba năm, thậm chí càng lâu!

Lúc này, Ngũ lâu chủ lại bấm tay một cái, trước mặt đám người Lăng Hàn đều xuất hiện một cái nạp giới, mọi người nhìn về phía Ngũ lâu chủ, Ngũ lâu chủ cười nói:

- Trong nạp giới, là một kiện linh khí Minh giai, đều dựa theo các ngươi yêu cầu mà mua sắm, nhưng mà, tốt nhất là các ngươi phải đạt tới Thần Hợp cảnh mới sử dụng, như vậy hiệu quả sẽ lớn hơn.

Diệp Huyền nhìn về phía đám người Lăng Hàn.

- Đi vào trong doanh trướng dùng, ta cùng Bán Trang trấn giữ cho các ngươi.

Ngũ lâu chủ do dự một chút, sau đó nói:

- Tiểu hữu, hiện tại đột phá, có khả năng sẽ rất nguy hiểm!

Diệp Huyền lắc đầu.

- Mặt mũi thật to!

Diệp Huyền gật đầu.

- Tiểu hữu, Trung Thổ Thần Châu truyền tin đến, lần này là Trung Thổ Thần Châu Thương Mộc học viện cùng Ám giới trực tiếp nhằm vào ngươi.

- Sau lưng tiểu hữu là một vị Kiếm Tiên tiền bối, bọn họ làm sao dám khinh thị? Bên kia hiện đang liên hiệp Đại Vân đế quốc, ba phương thế lực hợp lại, tiểu hữu và Khương quốc cần phải cẩn thận mới tốt.

- Cũng đúng!

- Đúng rồi, Túy Tiên lâu ta đã điều động 30 tên đạo binh Túy Tiên lâu đến đây, chậm nhất ngày mai sẽ đến!

- Tiếp theo chúng ta không có thời gian, bọn họ cũng không cho chúng ta thời gian, càng sớm đột phá càng tốt.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.

Nói xong, hắn do dự một chút, sau đó lại nói:

Ngũ lâu chủ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Ngũ lâu chủ nghiêm túc nói:

Kỳ thật cũng như người bình thường, bởi vì Túy Tiên lâu đã hạ rất nhiều tiền đặt cược lên thân Diệp Huyền cùng nữ tử thần bí, hiện tại, bọn họ sẽ không thu tay lại, bọn họ sẽ chống đến cùng!

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền ôm quyền với Ngũ lâu chủ.

Ngũ lâu chủ gật đầu.

Nghe vậy, đám người Lục Bán Trang cũng động dung, Túy Tiên lâu đã quyết tâm muốn ủng hộ Diệp Huyền rồi!

- Đi ra ngoài thành!

Nói xong, hắn quay người biến mất ngay tại chỗ.

Lăng Hàn do dự một chút, sau đó nói:

Ngũ lâu chủ khẽ lắc đầu.

Nói xong, hắn vung tay lên.

- Ngày khác tất báo tình nghĩa hôm nay!

Cách đó không xa, Diệp Huyền và Lục Bán Trang đứng đấy.

Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng nhau đi theo Diệp Huyền ra khỏi Lưỡng Giới thành, ngoài thành có khu đất trống, Lăng Hàn cùng đám người Mặc Vân Khởi ăn Thần Hợp đan, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất.

- Ra khỏi thành!

- Nói thực tế một chút, Túy Tiên lâu ta nghĩ lôi kéo tiểu hữu, nhưng không hoàn toàn như thế, ở trong đó, cũng có tình nghĩa. Nhiều thù không nói, tiểu hữu cần phải bảo trọng.

- Đại ca, làm thế có quá điên cuồng hay không?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng.

- Chính là điên cuồng, cũng là liều mạng. Yên tâm, cho dù phải chết, kẻ làm đại ca như ta sẽ chết trước.

Diệp Huyền nhìn về phía đám người Lăng Hàn, đám người Lăng Hàn đang muốn đi vào trong doanh trướng, mà lúc này, Diệp Huyền lại đột nhiên nói:

- Chúng ta phải đột phá trước mí mắt của bọn chúng, ta thật muốn bọn chúng đi ngăn cản các ngươi!

Diệp Huyền cười lạnh.

Mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, không hiểu.

Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm trong tay chỉ xéo mặt đất, hắn nhìn chung quanh, nhe răng cười.

- Đừng ẩn nấp, đến đây, cầu các ngươi, chơi ta!

Ông!

Một tiếng kiếm kêu vang tận trời!

Giữa sân, yên tĩnh.

Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm trong tay và đứng trước mặt đám người Lăng Hàn, Linh Tú kiếm trong tay hắn tỏa ra kiếm quang lạnh lẽo.

Phong mang tất lộ!

Diệp Huyền và kiếm trong tay hắn cho người ta loại cảm giác này, giống như hắn có thể xuyên thủng trời cao.

Phía bên phải cách Diệp Huyền không xa, là Lục Bán Trang, Lục Bán Trang nhắm mắt lại giống như lão tăng nhập định...

Chiêu kiếm của hắn rất đơn giản, là đâm, chọc, chém, gọt... Chỉ là những thế kiếm rất phổ thông.

Bất đắc dĩ, Diệp Huyền đi tới một bên khác, dường như nhàm chán, hắn đột nhiên luyện kiếm!

Diệp Huyền im lặng, nữ tử này thật không đáng tin cậy!

Lục Bán Trang chẹp miệng, không có để ý Diệp Huyền, vẫn ngáy khò khò như cũ.

- Đừng ngủ thiếp đi chứ, nghiêm túc chút!

Diệp Huyền mặt đen lại, hắn nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của Lục Bán Trang.

Bởi vì việc này quá khác thường!

Đám người Lăng Hàn đột phá, theo lý mà nói, Diệp Huyền và binh sĩ Khương quốc cần phải cẩn thận từng chút một mới đúng, thế nhưng hiện tại, Diệp Huyền công nhiên cho đám người Lăng Hàn đi tới ngoài thành đột phá, hơn nữa còn không có bất kỳ binh sĩ nào trợ giúp phòng thủ, việc này hết sức không bình thường.

Chuyện bất thường tất có yêu dị!

Trong thời gian ngắn, một ít sát thủ ẩn nấp cũng không có ra tay.

Cứ như vậy, thời gian không ngừng trôi qua.

Dưới ánh trăng, đám người Lăng Hàn không kiêng kị đột phá Thần Hợp cảnh. Mà bọn họ cũng không có nửa phần cố kỵ.

Bởi vì bọn họ tin tưởng Diệp Huyền và Lục Bán Trang!

Diệp Huyền lắc lắc Linh Tú kiếm, Linh Tú kiếm tỏa ra từng đạo kiếm quang chói mắt, hắn nhìn xung quanh, bốn phía ẩn giấu đi một số người, nhưng mà, những người này cũng không dám áp quá gần, rõ ràng, lúc trước hắn chém giết một tên đạo binh Ám giới cũng làm cho đám người này kiêng kị!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đi đến bên cạnh Lục Bán Trang, Lục Bán Trang mặc dù đứng thẳng tắp, thế nhưng đầu hơi rủ xuống, hơn nữa còn có tiếng lẩm bẩm...

Nhưng mà, dưới tường thành lại yên tĩnh lạ thường, không có bất kỳ người nào ra tay.

Ở trong môi trường này, bọn họ tuyệt đối như hổ thêm cánh!

Dưới tường thành, ánh trăng mỏng manh, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, có thể nói, lúc này là cơ hội ra tay tốt nhất của những sát thủ kia.

Nụ cười như trăm hoa đua nở.

Bên chỗ khác, trên tường thành, là Khương Cửu cùng một đám binh sĩ, Khương Cửu vẫn mặc ngân giáp như cũ, nàng nhìn Diệp Huyền, nhìn một lúc, nàng đột nhiên cười.

Nhưng thật ra hắn rất buồn ngủ, muốn ngủ!

Hắn hiện tại là Kiếm đạo tông sư, hắn có nắm giữ và hiểu ra những lý niệm kiếm đạo của mình.

Đặc biệt là đối với Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử, đó là một loại tín niệm Kiếm đạo!

Ta xuất một kiếm này, chính là muốn ngươi chết!

Đây là bá khí cỡ nào?

Làm kiếm tu không thể thiếu tự tin.

Nói trắng ra là, chính là tự tin!

Nếu kiếm tu không có tự tin, một kiếm này nhất định sẽ mềm yếu, không có chút lực sát thương nào. Tự tin, kỳ thật cũng là một loại Kiếm đạo, hoặc phải nói là một bộ phận trong Kiếm đạo!

Nghĩ đến tận đây, Diệp Huyền đột nhiên cảm giác toàn thân buông lỏng, Linh Tú kiếm trong tay hắn rung mạnh, sau đó đột nhiên thoát ra khỏi tay hắn và bay lên tận trời!

Giữa sân, tất cả mọi người nhìn về phía Linh Tú kiếm!

Linh Tú kiếm tỏa ra từng đạo kiếm quang sáng ngời trên không trung!

Kiếm thông nhân ý!

Bất cứ ý niệm nào của Diệp Huyền cũng có thể ảnh hưởng đến Linh Tú kiếm trong tay hắn.

Kiếm tu!

Trên tường thành, mọi người thấy chuôi Linh Tú kiếm này, mọi người phi thường phấn chấn!

Đây là kiếm tu của Khương quốc!

Trong mắt Khương Cửu cũng có một tia hào quang kỳ lạ.

-:
Bạn cần đăng nhập để bình luận