Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2756: Một kiếm phá tan tất cả

Kiếm tu!

Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi kì quái, hắn không ngờ những yêu vương này còn đi tìm vị kiếm tu kia!

Hắn do dự một lát rồi nói: "Ta thực sự không hiểu, chẳng phải mục tiêu của các ngươi là ta hay sao? Tại sao các ngươi lại đi tìm vị kiếm tu kia?"

Cổ Nguyệt yêu vương mỉm cười: "Hắn ta đi cùng với ngươi còn gì?"

Diệp Huyền chớp mắt: "Các ngươi sợ hắn ta giúp ta?"

Cổ Nguyệt yêu vương gật đầu: "Đúng vậy! Thế nên để đề phòng vạn nhất, chúng ta phải giải quyết hắn ta trước!"

Giải quyết kiếm tu?

Vẻ mặt Diệp Huyền lại càng kì quái hơn.

Thế giới này không chỉ có nhân loại thích tự cho mình là nhất mà yêu cũng vậy!

Ở phía cuối Đại Hoang sơn mạch.

Tìm kiếm tu?

Bên trong Giới Ngục tháp của Diệp Huyền, Ách Nạn Chi Môn bỗng nhiên rung chuyển. Xung quanh cánh cửa đó bắt đầu có huyết lôi loé lên như đang tức giận.

Cổ Nguyệt yêu vương mỉm cười: "Đương nhiên!"

Con của cố nhân mà, đương nhiên hắn ta phải giúp đỡ rồi.

Cổ Nguyệt yêu vương nhìn hắn: "Vẻ mặt này của ngươi là sao?"

Kiếm tu đứng giữa tinh không liếc nhìn về phía tinh không xa xôi, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Huyền ngoác miệng cười, hắn giơ ngón tay cái lên: "Làm hay lắm!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ta có thể nói thật không?"

Cổ Nguyệt yêu vương nhìn Diệp Huyền, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi bất an. Hắn ta quay đầu nhìn, chẳng lẽ vị kiếm tu kia rất mạnh hay sao?

Hơn nữa hắn ta bỗng nhận ra, chỉ điểm cho cái tên này, nhìn hắn trưởng thành từng chút một mà mình cũng cảm giác đạt được thành tựu!

Không thể không nói, lúc này hắn đang cười thầm đến mức đau cả bụng.

Đúng lúc ấy, một nam tử đột nhiên xuất hiện ở phía không xa.

Thực ra sở dĩ hắn ta đưa Diệp Huyền đi khắp mọi nơi, chỉ điểm cho Diệp Huyền, ban đầu là do nể mặt thanh sam nam tử.

Thế nhưng sau khi tiếp xúc với Diệp Huyền, hắn ta phát hiện mình rất vừa ý với đối phương.

Hách Liên yêu vương nhìn kiếm tu và mỉm cười: "Tỉ thí không?"

Hách Liên yêu vương nhìn về phía Đại Hoang sơn mạch và mỉm cười: "Trong nhân loại có một vài kiếm tu rất mạnh, ta đều đã gặp họ, nhưng ta chưa gặp ngươi bao giờ!"

Thế nhưng lời nói này của kiếm tu có phải ngông cuồng quá rồi không.

Hách Liên yêu vương!

Dứt lời, trông hắn ta lại càng thêm tự tin.

Nam tử này mặc trường bào màu xám, tóc dài xõa tung, hai tay chắp phía sau lưng, giữa hai đầu mày toát lên vẻ bá đạo.

Kiếm tu lắc đầu: "Không có ý sỉ nhục các hạ đâu, nhưng mà các hạ thực sự không xứng để ta ra tay! Mong các hạ tự lượng sức mình, đừng làm khó ta!"

Hách Liên yêu vương gật đầu: "Ba nhát kiếm! Nếu ngươi thấy không đủ thì năm nhát kiếm cũng được!"

Kiếm tu chớp mắt, hắn ta quay đầu nhìn Hách Liên yêu vương: "Chém ba nhát kiếm?"

Yêu vương xếp thứ hai trong mười yêu vương!

Hắn ta không xứng ư?

Đây là lần đầu tiên Hách Liên yêu vương hắn ta bị coi thường như vậy đấy!

Hách Liên yêu vương quay người đối diện với kiếm tu, hắn ta mỉm cười: "Kiếm tu nhân loại kia, nào, ta cho ngươi chém ba nhát kiếm đấy!"

Kiếm tu thu hồi tầm mắt, hắn ta nhìn mãi về phía Đại Hoang sơn mạch đằng xa: "Có chuyện gì sao?"

Hắn ta biết, vị kiếm tu trước mắt này chắc chắn không hề tầm thường, bởi lẽ hắn ta không cảm nhận được khí tức của kiếm tu.

Vẻ mặt Hách Liên yêu vương bèn cứng ngắc. Ngay sau đó, hắn ta bỗng bật cười: "Đây là chuyện nực cười nhất mà cả đời này ta nghe thấy đấy!"

Kiếm tu nhìn hắn ta, lại lắc đầu: "Ngươi không xứng!"

Hách Liên yêu vương nhìn chằm chằm kiếm tu, vẻ mặt dần trở nên hung dữ: "Ta xin ngươi xuất kiếm đấy!"

Kiếm tu bèn vung kiếm ra!

Một đường kiếm rất bình thường!

Khoảnh khắc kiếm tu vung kiếm, đôi đồng tử của Hách Liên yêu vương bèn co lại. Hắn ta cúi người xuống, hai tay đan vào nhau chắn ở phía trước, cả cơ thể của vững chãi như một bức tường!

Sở dĩ hắn ta tự tin như vậy là bởi nhục thân của hắn ta không phải Thần cảnh mà là Vĩnh Hằng cảnh!

Khắp Đại Hoang sơn mạch này, nhục thân của hắn ta ít nhất phải xếp trong ba người mạnh nhất.

Tuy nhiên...

Vụt!

Đường kiếm của kiếm tu đã chém lên hai tay của Hách Liên yêu vương. Hai tay của Hách Liên yêu vương bèn tách ra. Ngay sau đó, đường kiếm kia xuyên qua trán hắn ta.

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Hách Liên yêu vương nhìn kiếm tu, hai mắt dại ra: "Không... sao có thể..."

Lúc này, hắn ta thấy sợ hãi vô cùng!

Bởi lẽ hắn ta nhận ra mình đang biến mất từng chút một. Không phải kiểu chết thông thường mà là bị đánh tan luôn!

Hắn ta cùng cấp bậc với Thanh Nhi đó!

Vị kiếm tu kia là một trong tam kiếm đấy!

Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn Hách Liên yêu vương, khẽ mỉm cười, nói: "Ta rất ngưỡng mộ ngươi đấy, bởi vì ngươi có thể bị giết, còn ta thì muốn chết cũng chẳng ai có thể giết ta."

Hách Liên yêu vương: "..."

Không lâu sau, Hách Liên yêu vương bèn biến mất hoàn toàn.

Hắn ta đã bị giết chết!

Một kiếm phá tan tất cả!

Trong Đại Hoang sơn mạch, Diệp Huyền, Cổ Nguyệt yêu vương và Mang Sơn yêu vương vẫn đang giằng co. Cổ Nguyệt yêu vương và Mang Sơn yêu vương không động thủ, bọn họ đang đợi, đợi tin tức từ Hách Liên yêu vương.

Tuy nhiên mãi mà chẳng có tin tức gì.

Hai yêu liếc mắt nhìn nhau, Diệp Huyền thì thong dong trị thương.

Hắn biết, dù ai đi tìm vị kiếm tu kia thì đều chết cả thôi.

Kiếm tu khẽ mỉm cười: "Một kiếm tu, một kiếm tu muốn chết!"

Hách Liên yêu vương nhìn chằm chằm kiếm tu: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận