Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2290: Á Khẩu

Diệp Huyền im lặng.

Phong tỏa toàn bộ vũ trụ!

Tiểu cô nương này còn đáng sợ hơn hắn nghĩ!

Tiểu cô nương lại nói tiếp: "Trong kiếm đạo của ngươi có ẩn chứa biến số, nhưng lại không có chứng đạo, cho dù biến số trong thiên hạ có thay đổi như thế nào cũng sẽ không bao giờ đi chệch khỏi được nguồn gốc của chúng, ngươi phải thực sự nắm bắt được quy luật của sự thay đổi này, sau đó dùng kiếm để chứng đạo, để kiếm của ngươi thực sự trở thành độc nhất vô nhị!"

Diệp Huyền khiêm tốn xin thỉnh giáo: "Dùng kiếm chứng đạo, là kiếm chứng đạo, hay là người chứng đạo?"

Tiểu cô nương chớp mắt: "Có khác biệt gì sao?"

Diệp Huyền ngẩn ra một chút, sau đó cười lại: "Ta hiểu rồi!"

Không có sự khác biệt!

Tiểu cô nương im lặng.

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Nếu để sư phụ biết vừa rồi tiền bối đã chỉ điểm cho ta, sư phụ nhất định sẽ rất biết ơn! Tiền bối yên tâm, chỉ cần hắn ta xuất hiện, ta nhất định sẽ nhờ hắn ta giúp đỡ tiền bối, để báo đáp ơn chỉ điểm của tiền bối ngày hôm nay!"

Tiểu cô nương im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi thật sự không thể liên lạc được với sư phụ của ngươi sao?"

Tiểu cô nương nhìn hắn: "Hắn ta sẽ giúp ta sao?"

Tiểu cô nương khẽ gật đầu: "Hiểu là được rồi!"

Tiểu cô nương nói: "Mục Sênh!"

Bởi vì hắn đã tu luyện đến trình độ người và kiếm hợp nhất, kiếm là Diệp Huyền, Diệp Huyền chính là kiếm!

Tiểu cô nương gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi!"

Diệp Huyền nhìn tiểu cô nương, nghiêm túc nói: "Nghe lời nói của tiền bối hôm nay còn hơn mười năm đọc sách, ta đã hiểu rồi!"

Cho nên hắn có thể dùng kiếm để chứng đạo!

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Tiền bối, thế này được không, một khi có tung tích của sư phụ, ta sẽ lập tức thông báo cho hắn ta, sau đó bảo hắn ta giúp chuyện của tiền bối."

Diệp Huyền gật đầu: "Mục Sênh cô nương..."

Diệp Huyền gật đầu, cười khổ nói: "Lão nhân gia đã đi đến một nơi rất xa rồi!"

Nói rồi, hắn do dự một chút, sau đó nói: "Ta xưng hô với ngươi như vậy, ngươi không để ý chứ? Bởi vì ta cảm thấy ngươi còn rất trẻ, rất xinh đẹp, thật sự không thích hợp gọi ngươi là tiền bối!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Xưng hô với tiền bối như thế nào?"

Mục Sênh!

Diệp Tri Mệnh: "..."

Mục Sênh!

Khuôn mặt Mục Sênh không có biểu cảm gì: "Lúc trước có người cưỡng ép cản trở ta, sau đó để cho một đám người tạp nham của Âm Gian chạy ra ngoài trong lúc ta không chuẩn bị!"

Tiểu cô nương nói: "Đó chỉ là cách gọi mà thôi, ngươi gọi như nào cũng được!"

Lông mày Mục Sênh khẽ nhíu lại: "Ngươi muốn đi đến Âm Gian?"

Diệp Tri Mệnh: "..."

Diệp Huyền nói: "Không sao, ta sẽ cẩn thận!"

Mục Sênh lắc đầu: "Thực lực của ngươi vẫn chưa đủ, đi đến bên đó sẽ rất nguy hiểm!"

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền gật đầu: "Vậy được, Mục Sênh!"

Diệp Huyền tức giận nói: "Bọn họ lại thật sự làm ra loại chuyện này!"

Mục Sênh nhìn Âm Gian với ánh mắt lạnh lùng: "Gần đây đám người này rất không an phận!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Mục Sênh, ta muốn đi đến Âm Gian một chuyến!"

Tiểu cô nương: "..."

Diệp Huyền nhìn Mục Sênh, có chút tò mò: "Bọn họ đã làm gì?"

Nghe thấy lời này, hai mắt của Mục Sênh đột nhiên trở nên lạnh lẽo giống như là hàn băng ngàn năm, khiến người ta phải rùng mình: "Đám người tạp nham!"

Diệp Huyền đột nhiên chỉ vào Âm Gian ở phía xa: "Mục Sênh, theo ta được biết, Âm Gian không thể đến Dương Gian, nhưng trước đó..."

Mục Sênh nhìn hắn: "Ngươi đi đến đó làm gì?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thật không dám giấu, chúng ta muốn đi đến đó để tìm vài bảo vật!"

Mục Sênh im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi thật sự chắc chắn muốn đi qua sao?"

Diệp Huyền gật đầu.

Mục Sênh nói: "Vậy ngươi giúp ta một việc!"

Diệp Huyền hỏi: "Việc gì?"

Mục Sênh nói: "Ta có hai bằng hữu ở Âm Gian, họ tên là Mạn Châu và Sa Hoa, nhưng vì một vài nguyên nhân mà họ bị mắc kẹt trong Âm Gian, ngươi có thể giúp ta đưa họ ra ngoài không?"

"Không được!"

Đúng lúc này, Diệp Tri Mệnh cách đó không xa đột nhiên lên tiếng.

Diệp Huyền nhìn nàng, có chút kinh ngạc: "Tri Mệnh, có chuyện gì vậy?"

Diệp Tri Mệnh phớt lờ hắn mà nhìn Mục Sênh với vẻ mặt lạnh lùng: "Mặc dù hắn đã lừa dối một vài chuyện, nhưng không hề có ý muốn hãm hại ngươi, tại sao ngươi lại muốn làm hại hắn như vậy?"

Nghe vậy, Diệp Huyền nhìn Mục Sênh, xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Mục Sênh nhìn Diệp Tri Mệnh: "Nếu các ngươi muốn đến Âm Gian thì ta có thể giúp các ngươi! Hơn nữa, ta cũng không muốn hại hắn, mặc dù hắn giúp ta làm chuyện này sẽ nhiễm nhân quả thị phi, nhưng làm ơn đi, sư phụ của hắn lợi hại như vậy thì hắn sợ cái gì?"

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ giật giật, xong rồi!

Sự hiểu lầm này trở nên to lớn rồi!

Đối phương thật sự cho rằng thanh sam nam tử chính là sư phụ của mình!

Diệp Tri Mệnh quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Đừng đồng ý chuyện này!"

Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Tại sao?"

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: "Hai bằng hữu đó của nàng ta thực ra là vật tà ác nhất ở Âm Gian – Bỉ Ngạn Hoa, đừng nói ngươi mà ngay cả những kẻ ở Âm Gian cũng đều không đụng chạm đến Bỉ Ngạn Hoa kia."

Diệp Huyền nói: "Có kinh bằng ách nạn chi nhân không?"

Diệp Tri Mệnh á khẩu không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận