Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1756: Ngươi muốn liên thủ với ta

Vô Hy híp mắt: “Hắn ta từng gặp Thiên Đạo ư?”

Mấy cường giả có hơi “lâu đời” như mấy người hắn ta luôn kính sợ Thiên Đạo từ tận đáy lòng.

Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Năm ấy hắn ta từng tới Thiên Đạo tinh vực. Có điều, người hắn ta tìm không phải là ta, cũng không phải Thiên Ma tộc các ngươi mà là Thiên Đạo. Hắn ta từng gặp Thiên Đạo, hơn nữa còn lấy một thứ đồ từ chỗ Thiên Đạo.”

Vô Hy nhìn Nhậm Bình Sinh, hỏi: “Sao ngươi biết được?”

Nhậm Bình Sinh khẽ nói: “Chính hắn ta nói vậy!”

Vô Hy hỏi: “Tại sao hắn ta lại nói cho ngươi biết?”

Nhậm Bình Sinh đáp: “Năm ấy suýt chút nữa thì hắn ta đã hủy cả Thiên Đạo thành của ta. Ta hứa với hắn ta sẽ không xâm lấn tinh vực của bọn họ nên hắn ta mới đồng ý không hủy diệt Hộ Đạo giả. Chỉ là ta không ngờ nhiều năm sau, hắn ta lại biến mất!”

Vô Hy nói: “Hắn ta chết rồi sao?”

Nhậm Bình Sinh khẽ mỉm cười: “Ngũ Duy Kiếp lần này có điểm khác so với lần trước!”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Vô Hy: “Ngươi không thấy có người đang âm thầm điều khiển mọi thứ à?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Ngươi có biết tại sao ta lại đồng ý chung sống hòa bình với Thiên Ma tộc không?”

Nhậm Bình Sinh trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Từ lúc Diệp Huyền tới Ngũ Duy cho đến nay, Vĩnh Sinh chi địa xuất thế, A La cũng xuất hiện ở thế gian, Ác Ma tộc và Thần Linh tộc cũng lần lượt xuất hiện. Đến cả Hư Vô Duy Độ cũng hiện diện trong mắt thế nhân. Các cường giả từ các thời đại cũng thi nhau xuất hiện. Có thể nói, tới nay đã tề tựu đông đủ các cường giả siêu cấp từ cổ chí kim.”

Nhậm Bình Sinh gật đầu.

Vô Hy trầm giọng nói: “Ngươi nói cũng phải, tất cả đều do tiên tri một tay an bài?”

Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Người như hắn ta thì chắc không gì có thể giết được đâu, trừ phi hắn ta tự muốn chết!”

Vô Hy trầm mặc.

Vô Hy trầm giọng nói: “Tại sao ngươi lại nói với ta những điều này?”

Lúc này, Vô Hy bỗng nhiên nói: “Ta hiểu rồi! Các ngươi giết Diệp Huyền không chỉ bởi món thần vật trong thư óc mà còn bởi các ngươi muống giành được thứ đồ năm đó nằm trong tay tiên tri. Mục đích cuối cùng của các ngươi là muốn có được món thần vật đó, đúng chứ?”

Vô Hy chau mày: “Là sao?”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía Vô Hy: “Tiên tri không chỉ mạnh về thực lực mà còn rất thấu hiểu về thế giới này. Hiểu biết của hắn ta về thế giới này e là không chỉ dừng lại ở Thiên Đạo. Hắn ta đã từng nói phải loại bỏ hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp, thế nhưng với thực lực của một mình hắn ta thì đó là điều không thể. Thế nên theo như ta phỏng đoán thì có khả năng hắn ta muốn triệu tập các cường giả siêu cấp của các thời đại để mọi người chung tay đối phó với Ngũ Duy Kiếp.”

Vô Hy nói: “Đây cũng là chuyện mà ta cảm thấy rất tò mò!”

Vô Hy lắc đầu: “Dù các cường giả của các thời đại có tề tựu đông đủ thì cũng khó mà đấu lại được Ngũ Duy Kiếp!”

Nhậm Bình Sinh lại nói: “Sau khi tiên tri biến mất thì một vài cường giả ở các thời đại thi nhau xuất hiện. Ngươi có thấy đây chỉ là một sự trùng hơp không?”

Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Ta cũng không chắc nữa, nhưng trực giác nói với ta rằng mọi thứ chắc chắn có liên quan đến hắn ta.

Vô Hy trầm giọng nói: “Ngày xưa các ngươi sống sót được là nhờ vào Thiên Đạo sao?”

Vô Hy lắc đầu: “Chẳng phải Hộ Đạo giả các ngươi muốn bảo vệ Ngũ Duy Kiếp giáng thế sao?”

Vô Hy lắc đầu: “Chắc ngươi cũng biết Diệp Huyền là một người không hề đơn giản! Không nói những thứ khác, chỉ riêng Tiểu Đạo…”

Vô Hy trầm mặc.

Vô Hy trầm giọng nói: “Ngũ Duy Kiếp!”

Nhậm Bình Sinh thở dài một hơi: “Mưu kế của hắn ta chắc chắn không chỉ có vậy!”

Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Thế nhưng hiện giờ chúng ta đã không liên lạc với Thiên Đạo cả vạn năm nay rồi! Lần này Ngũ Duy Kiếp sắp đến, nếu Thiên Đạo không bảo vệ chúng ta thì chúng ta cũng sẽ chết giống các ngươi thôi!”

Vô Hy nhìn Nhậm Bình Sinh, nói: “Ngươi muốn liên thủ với ta!”

Nhậm Bình Sinh khẽ gật đầu: “Thế thời ngày nay dù là Thiên Đạo thành chúng ta hay Thiên Ma tộc các ngươi thì đều không thể độc tôn được. Chúng ta liên thủ với nhau thì cả hai bên đều có lợi! Còn tên Diệp Huyền kia có thư ốc, có chìa khóa, nếu như có thể giết được hắn thì chúng ta sẽ có được vật trong thư ốc. Sau này khi đối mặt với Ngũ Duy Kiếp, ít nhiều gì chúng ta cũng có hi vọng. Còn thần vật mà tiên tri để lại dù không thể tiêu diệt Ngũ Duy Kiếp nhưng chắc chắn có thể giúp chúng ta bảo toàn mạng sống trước Ngũ Duy Kiếp!”

Nhậm Bình Sinh lại nói: “Sở dĩ ta chọn cùng chung sống hòa bình với ngươi là muốn mời ngươi cùng nhau đối phó Ngũ Duy Kiếp.”

Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Nàng cũng có âm mưu với Diệp Huyền mà thôi.”

Vô Hy hỏi: “Sao ngươi lại nói vậy?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Nữ nhân này tiếp cận Diệp Huyền, cho hắn rất nhiều lợi lộc, nàng ta không thể làm vậy một cách vô duyên vô cớ được. Còn về chuyện kết lương duyên thì Diệp Huyền còn lâu mới đến trình độ có thể kết lương duyên với nàng ta! Tóm lại, thư ốc của Diệp Huyền là cơ hội của chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này.”

Nhậm Bình Sinh khẽ nói: “Đã từng là thế, nhưng hiện giờ… trực giác mách bảo ta rằng Thiên Đạo sẽ không bảo vệ chúng ta nữa. Thiên Tử đã chết, cái chết của hắn ta khiến ta càng chắc chắn hơn về suy nghĩ này! Thiên Tử là Thiên Tuyển Chi Tử, thế nhưng hắn ta đã bị Diệp Huyền giết chết, ấy thế mà Thiên Đạo không trừng phạt Diệp Huyền. Như vậy là ta biết có khả năng Thiên Đạo đã từ bỏ chúng ta rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận