Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 780: Coi Trời Bằng Vung!

Lão giả nói khẽ:

- Tinh chủ chỉ nói chúng ta đi theo là được, hiện tại Tinh chủ đang chữa thương, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, làm hỏng kế hoạch của Tinh chủ.

Người áo đen im lặng một lát, sau đó hắn quay người nhìn về phía Kiếm tông sau lưng,

- Có biết Kiếm tông nơi này đã từng là thế lực gì hay không?

Lão giả lắc đầu, nói:

- Không biết.

Người áo đen nói:

- Thần Võ thành cũng có Kiếm tông, không biết Kiếm tông này và Kiếm tông kia có liên lạc gì hay không.

Người áo đen cười lạnh, nói:

Người áo đen im lặng, ngay sau đó, đầu của hắn nghiêng sang một bên, rơi xuống đất.

Lão giả trầm giọng nói:

Thời điểm này, trong Kiếm tông nơi xa bay ra một sợi kiếm quang.

Người áo đen lạnh lùng nói:

. . .

Lão giả nhìn về phía Kiếm tông, lắc đầu, nói:

Bên cạnh người áo đen, lão giả kia đã ngây người, ngay sau đó hắn quay người bỏ chạy, trong chớp mắt đã biến mất ở phần cuối tinh không.

- Diệp Huyền lúc trước đã tiến vào Kiếm tông, sợ rằng lại có kỳ ngộ gì. Cứ bỏ mặc như thế, người này ngày sau tất nhiên sẽ trở thành phiền toái lớn.

- Không biết, nơi này quá vắng vẻ.

- Ta tự nhiên biết ý của Tinh chủ, thế nhưng, nếu chúng ta hiện tại giết hắn, thu hoạch được món chí bảo kia, sau đó giao chí bảo cho Tinh chủ, ngươi cảm thấy Tinh chủ sẽ trách chúng ta sao? Hơn nữa, mục đích người này là đi Thần Võ thành, một khi tiến vào Thần Võ thành, ngươi ta sẽ không còn cơ hội ra tay nữa. Cho nên, ta nghĩ mạo hiểm đánh cược, nếu có thể giết thì tốt nhất, nếu giết không được, với thực lực của hai chúng ta, toàn thân trở ra không thành vấn đề, ta. . .

- Đế huynh, ngươi có biết đường hay không?

- Tinh chủ có ý là. . .

Sau khi rời khỏi Kiếm tông, bọn họ đã xuyên qua tinh không suốt mấy canh giờ, hơn nữa còn chạy tới chạy lui.

Trên cự kiếm, một đầu người đẫm máu rơi xuống. . .

Trên Đế Tinh hạm, Diệp Huyền hỏi:

Đế Khuyển ngây người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, nói:

Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, rất nhanh, kiếm ý của hắn tỏa ra khắp bốn phía.

- Hẳn là khu vực này, tại sao không có?

Nhìn thấy cảnh này, Đế Khuyển vội vàng nói:

Ở cách Diệp Huyền không xa, Đế Khuyển nhìn khắp bốn phía, hơi nghi hoặc một chút, nói:

Lão giả dáng người cao lớn, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Huyền cùng Đế Khuyển,

Hắn còn chưa dứt, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

- Hư Huyễn đại trận, đây là Hư Huyễn đại trận của Thần tộc ta, Thần tộc ta nhất định có người sống. . .

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn bốn phía, tinh không yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có ánh sao lấp lánh.

Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên bấm tay điểm một cái, một sợi kiếm quang phá không bay đi.

Cách đó ngàn trượng, không gian nơi đó đột nhiên sinh ra gợn sóng như sóng nước.

Rất nhanh, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển nhìn chằm chằm vào vị trí này, vùng không gian kia đột nhiên xuất hiện hình chiếu một lá cờ màu đen!

- Có phải có trận pháp che giấu vị trí Thần Vực hay không?

- Ta đi nhìn một chút!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, nói:

- Tại sao ta không nghĩ tới!

- Nhân loại đê tiện?

Nhân loại đê tiện?

Diệp Huyền cùng Đế Khuyển đều sửng sốt.

Diệp Huyền nhìn về phía Đế Khuyển, nói:

- Đế huynh, ta nể mặt ngươi, ngươi tới đi!

Đế Khuyển đột nhiên tức giận nói:

- Đê tiện mẹ ngươi. . .

Lúc này, lão giả kia đột nhiên nhìn về phía Đế Khuyển, hắn híp mắt nói:

- Súc sinh từ đâu tới, dám phát ngôn bừa bãi ở đây, là chán sống hay sao? Ngươi. . .

Lão giả không dám tin nhìn hắn, ngay sau đó, hắn tức giận nói:

Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt lão giả, kiếm của hắn cũng đã dán vào trán lão giả.

Ngay sau đó.

Đến lúc này, giữa trán Diệp Huyền xuất hiện một chữ 'Mộng'.

- Nhân loại đê tiện, lão phu cho ngươi một cơ hội, lập tức mang theo súc sinh này cút ra khỏi địa bàn Thần tộc, bằng không. . .

Cách đó không xa, lão giả đột nhiên nói:

Ở bên cạnh Đế Khuyển, Diệp Huyền không hiểu, nói:

- Hắn không biết ngươi?

Đế Khuyển nói:

- Ta không biến thân.

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:

- Ngươi biến thân đi!

Sắc mặt Đế Khuyển càng khó coi, nói:

- Còn biến không được!

Diệp Huyền: . . .

- Không ngờ tới, súc sinh ngươi cũng có chút năng lực!

Lão giả nhìn Đế Khuyển, cau mày nói:

Đế Khuyển bị chấn động mạnh đẩy về phía sau, nhưng mà, lão giả kia cũng lùi xa ngàn trượng!

Ầm ầm!

Lão giả cười lạnh, đấm ra một quyền.

Đế Khuyển đột nhiên thả người nhảy lên, hắn vung tay về phía lão giả.

- Nhân loại đê tiện, ngươi dám bất kính với bản thần. . .

Lúc này, kiếm của Diệp Huyền đâm vào miệng lão giả, sau đó xoắn một cái.

Lưỡi của lão giả nát bấy!

Lão giả trợn mắt nhìn, gương mặt vô cùng dữ tợn, nhưng cũng không dám động, bởi vì kiếm của Diệp Huyền đã đâm vào yết hầu, lại đâm tiếp, hắn phải chết.

Diệp Huyền nhìn về phía Đế Khuyển, nói:

- Thần tộc cảm giác ưu việt là bẩm sinh sao?

Đế Khuyển do dự một chút, sau đó nói:

- Kỳ thật, hắn đã tính là rất biết điều.

Diệp Huyền: . . .

Nghe Đế Khuyển nói thế, Diệp Huyền cũng im lặng.

Lão đầu này đã rất biết điều?

Hiện tại, hắn là chân chính cảm nhận được Thần tộc kiêu ngạo cỡ nào!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Đế Khuyển,

- Đế huynh, người này xử trí như thế nào!

Đế Khuyển lãm đạm nói:

- Không cần cho ta mặt mũi!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đưa tay đâm một cái, đầu lão giả bay ra ngoài.

Trên không, đầu lão giả chậm rãi rơi xuống, hắn vẫn mở to mắt, đến chết cũng không nghĩ rằng mình lại chết như thế!

Diệp Huyền nhìn về phía trước mặt, nói khẽ:

- Đế Khuyển huynh, chúng ta tới Thần tộc lần này, sợ rằng không dễ bàn!

Gương mặt Đế Khuyển biến thành âm u, không nói gì.

Thần tộc!

Kỳ thật làm một thành viên Thần tộc, nó cũng có ngạo khí của mình. Thế nhưng, bị giam nhiều năm như vậy, nó đã nghĩ rõ rất nhiều chuyện.

Thần tộc ở trong vũ trụ mịt mờ này, kỳ thật cũng không tính là mạnh nhất, đặc biệt sau khi nhìn thấy Đế Hình trong Giới Ngục tháp của Diệp Huyền, còn có kiếm tu kia.

Thần tộc, đã xuống dốc!

Đừng nói xuống dốc, cho dù ở thời kì đỉnh phong, cũng không có cái gì đáng kiêu ngạo!

Không nói kiếm tu thần bí, ngay cả Đế Hình, cũng không phải Thần tộc có thể chống lại!

Mà bây giờ, Thần tộc cũng có thể nói là chó nhà có tang, loại thời điểm này còn dám kiêu ngạo, chính là muốn chết!

Không có thực lực, tính tình phải nhỏ một chút!

Nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy người Thần tộc, hắn biết, Thần tộc vẫn giữ thói quen coi trời bằng vung!

Dường như biết suy nghĩ của Đế Khuyển, Diệp Huyền an ủi:

- Đế huynh, ta tin tưởng, Thần tộc cũng không phải tất cả mọi người đều như lão giả vừa rồi.

Đế Khuyển thấp giọng thở dài, nói:

- Thần tộc, tự phong làm Thần nhân, bởi vậy, bọn họ vô cùng xem thường chủng tộc khác, đặc biệt là đối với nhân loại. Bởi vì trong thời đại Thần tộc, nhân loại chính là người hầu của Thần tộc.

Nói đến đây, nó nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Bọn họ xem thường và khinh miệt nhân loại từ nội tâm, đối đãi nhân loại giống như súc vật. . .

Diệp Huyền lắc đầu, nói:

- Nếu như người Thần tộc còn sống sót đến bây giờ vẫn còn giữ tâm tính như vậy, tha thứ cho ta nói thẳng, bọn họ thật không cứu nổi.

Đế Khuyển gật đầu, nói:

- Nếu như bọn họ thật như lúc trước, tốt nhất đừng để nàng tới, bằng không thì, Thần tộc sẽ bị đồ sát sạch sẽ!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, không gian trước mặt bọn họ đột nhiên rung động, rất nhanh, một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền cùng Đế Khuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận