Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 514: Có Một Số Việc, Cũng Nên Làm!

Vân Kiếm điện.

Sau khi Diệp Huyền trở lại Vân Kiếm điện, Lâm Tòng Vân cũng đi qua.

Trong điện chỉ có Diệp Huyền và Lâm Tòng Vân, Việt Kỳ thì ở trong nội điện.

Trước mặt Diệp Huyền, Lâm Tòng Vân trầm giọng nói:

- Ngươi thật sự không đi cùng ta?

Mối nguy vừa giải trừ, hắn đã hi vọng dẫn theo Diệp Huyền rời đi Thanh Thương giới này, nếu Diệp Huyền nguyện ý rời đi, hắn nắm chắc mang theo Diệp Huyền trở lại Linh Hư tinh cung.

Muốn tìm người trong tinh không mịt mờ, là phi thường khó khăn!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Đương nhiên tốt, chỉ là tính tình... Một lời khó nói hết a!

Cảm giác nữ tử váy trắng mang đến cho hắn chính là bá đạo, vô cùng bá đạo. Hơn nữa, mạnh mẽ không màng đạo lý!

- Nàng đã hoàn hảo?

Bá đạo!

- Lưu ở nơi đây, ta cũng không dám bảo đảm ngươi chu toàn.

Lúc này, Lâm Tòng Vân nói khẽ:

- Tiền bối, ta cũng muốn gặp nàng... Nhưng là, bây giờ ta quả thực không thể đi.

Nghe Lâm Tòng Vân nói, trong đầu Diệp Huyền lập tức xuất hiện một mặt bá đạo của nữ tử váy trắng... Không thể không nói, tính tình của nàng thật quá táo bạo!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi:

Hiện tại mối nguy của Thương Kiếm tông vẫn chưa giải trừ, hơn nữa, hắn còn rất nhiều việc cần hoàn thành. Lâm Tòng Vân thấp giọng thở dài:

Đến giờ hắn cũng không quên tình cảnh ngày đầu tiên nữ tử váy trắng đến Linh Hư tinh cung!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi:

Lâm Tòng Vân cười khổ:

- Đánh thắng được sao?

Còn nhớ lúc trước, nàng đã muốn một kiếm hủy đi Thanh Thương giới!

- Hiện tại ngươi đã không muốn rời đi, vậy ta cùng ngươi chờ ở giới này một đoạn thời gian! Ta đã để Tần Trấn trở về, nhiều nhất một nửa vầng trăng, cường giả Linh Hư tinh cung ta sẽ chạy tới nơi này...

Lớn gấp mười mấy lần!

Lâm Tòng Vân chỉ chỉ lên trên, sau đó nói:

- Tự nhiên rất nhỏ.

- Ngươi biết thế giới lớn bao nhiêu sao?

- Làm người a, bất cứ lúc nào cũng phải thả bản thân thấp một chút, dù ngươi lợi hại, vĩnh viễn cũng có người lợi hại hơn ngươi!

Lâm Tòng Vân cười nói:

Mạnh nhất, không ai khác ngoài nữ tử váy trắng, mà nữ tử váy trắng chưa từng xuất thủ với hắn, bởi vậy, lúc đối mặt nữ tử váy trắng, hắn chưa từng có loại cảm giác bất đắc dĩ kia.

Cường giả, hắn cũng được chứng kiến rất nhiều!

Nghe được câu này, Diệp Huyền có chút xúc động.

Diệp Huyền lắc đầu.

Nói đến đây, hắn nói khẽ:

- Kỳ thật, ngươi càng mạnh, ngươi sẽ càng phát hiện bản thân nhỏ bé cỡ nào, bởi vì sau khi ngươi mạnh lên, ngươi sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn. Trước khi gặp nàng, Linh Hư tinh cung ta đã là bá chủ một tinh vực, tại Linh Hư tinh vực, có thể nói chúng ta là tồn tại vô địch. Nhưng mà, một kiếm của nàng kém chút đã hủy diệt chúng ta...

Nói xong, hắn lắc đầu:

- Vũ trụ mịt mờ, vô biên vô hạn, trong khắp vũ trụ mịt mờ này, có từng mảnh tinh vực, mà bên trong những tinh vực này, lại có vô số thế giới, những thế giới này, có rất nhiều sinh mệnh, có rất nhiều thứ không có sinh mệnh! Mà Linh Hư tinh cung ta, chưởng quản Linh Hư tinh vực, so với mảnh tinh vực của các ngươi, lớn hơn ít nhất mười mấy lần!

Lâm Tòng Vân cười nói:

- Nói như vậy, kỳ thật Thanh Thương giới ta rất nhỏ, đúng không?

Trong lòng Diệp Huyền run lên, lại hỏi:

Thế nhưng, lúc đánh với nam tử tóc trắng kia, hắn đã có một loại cảm giác bất lực thật sâu!

Đối mặt loại cường giả này, hắn không thể làm bất cứ thứ gì!

Nếu không phải Thương Kiếm tông có kiếm trận, tất cả bọn hắn đều đã chết!

Lúc này, dường như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, Lâm Tòng Vân lập tức cười nói:

- Ngươi chớ có tự coi nhẹ mình, ngươi trẻ tuổi như vậy đã đạt đến loại trình độ này, là cực kỳ khó khăn. Phải biết, người lúc trước, ít nhất phải tu luyện mấy ngàn năm trở lên. Nếu cho ngươi nhiều thời gian như vậy, ngươi tuyệt đối sẽ không kém hắn, không phải sao?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nhếch miệng cười một tiếng:

- Cũng thế... Kỳ thật, ta vẫn hết sức ưu tú!

Lâm Tòng Vân: "..."

Một lát sau, Lâm Tòng Vân rời đi.

Liên Bút Hiền nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Lúc đầu ta có gặp qua Nam Cung Thương Càng, cảm giác Nam Cung cho ta, cũng không phải loại tiểu nhân kia, vì sao hắn lại...

Diệp Huyền khẽ thi lễ:

- Có việc?

Trong Bút Phong điện, Liên Bút Hiền nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền yên lặng một lát, rời đi Vân Kiếm điện, đi tới Liên Bút phong.

- Nam Cung là đệ tử của Liên sư huynh.

Diệp Huyền yên lặng.

Việt Kỳ đi đến trước mặt hắn:

- Nam Cung phản bội tông môn, là lỗi của hắn, ngươi giết hắn, cũng không sai. Thế nhưng... Ngươi hiểu ý ta không?

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ.

Việt Kỳ khẽ gật đầu:

- Làm người, nhiều khi còn quan trọng hơn tu luyện!

Nói xong, nàng quay người về tới nội điện.

Việt Kỳ lãnh đạm nói:

- Vì sao?

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:

- Đi Liên Bút phong một chuyến.

Lúc này, Việt Kỳ đi ra, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Trong điện, chỉ còn một mình Diệp Huyền.

- Đố kỵ, hiểu chưa?

Đố kỵ!

Diệp Huyền yên lặng, không nói gì.

Liên Bút Hiền nói khẽ:

- Thứ gì đáng sợ nhất? Không nhận định đúng về bản thân là chuyện đáng sợ nhất. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn bị Thương Càng đè ép, mà sau khi ngươi tới, lại bị ngươi đè ép. Bị Thương Càng đè ép, còn có ngày nổi danh, ít nhất, hắn cho rằng nỗ lực, sẽ có cơ hội siêu việt Thương Càng. Nhưng đối với ngươi...

Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Đối với ngươi, hắn không nhìn thấy hy vọng này. Ngươi ưu tú đã khiến thế hệ trước cũng thấy xấu hổ.

Diệp Huyền hơi cúi đầu:

- Ta chưa từng nghĩ nhiều như vậy!

Liên Bút Hiền lắc đầu:

- Cũng không phải lỗi của ngươi, là mấy năm nay ta sơ sót!

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngày sau nếu ngươi trở thành Tông chủ, phải nhớ một điều, là người, không có khả năng cả đời không phạm sai lầm, rất nhiều thời điểm, nếu đệ tử tông môn phạm sai lầm, làm Tông chủ, không nên một côn đánh chết, cho một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời, cũng có thể.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ.

Hắn biết, người trước mắt vẫn có oán trong lòng.

Dù sao, Nam Cung là do đối phương tỉ mỉ bồi dưỡng, khẳng định là có cảm tình.

Liên Bút Hiền khẽ gật đầu:

- Trở về đi! Cũng nói cho tiểu sư muội, ta làm người, thiện ác rõ ràng, đúng là đúng, sai là sai, Nam Cung đánh lén sau lưng ngươi, là hắn phạm sai, ngươi giết hắn, không có gì đáng trách, ta không có ý khác!

Diệp Huyền khẽ thi lễ, sau đó quay người rời đi.

Trong điện, Liên Bút Hiền chậm rãi đóng hai mắt lại, rất lâu sau, hắn lắc đầu thở dài:

- Ngốc a!

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận